Chương 801 Người thủ hộ Người khổng lồ (1)
Klein ngồi xuống, nhìn vào bên trong, phát hiện địa động kéo dài ra một lối đi hẹp, mà cuối đường, trên một đống đá đỏ hồng, thực vật trong lòng đất kỳ dị đang thong thả thiêu đốt, Anderson Hood ngồi ở bên cạnh, nhàn nhã nướng một sinh vật nghi ngờ là thỏ, hương vị mỡ mang theo cảm giác ấm áp tràn ngập ra, chui vào mũi Klein cùng Danis.
"Mọi người đã đến? Muốn thử một chút hay không? Nơi này thế mà có thể có giống thỏ kỳ quái sinh tồn ở trong băng tuyết." Anderson cúi người xuống, thăm dò nhìn về phía cửa vào địa động, tựa như đang tiếp đón đồng bạn dạo chơi dã ngoại vậy.
Tuy hắn chưa nói ra lời khiêu khích gì, nhưng giờ khắc này mình thật sự muốn đánh nhau hắn... Klein không có vẻ mặt gì nhảy vào địa động, đi đến bên đống lửa, cảm nhận được sự thoải mãi đã lâu chưa có.
Danis tiến vào theo, nhìn nhìn con thỏ nướng trên lửa, lại nhìn nhìn quạ lửa bên cạnh mình, yên lặng triệt bỏ toàn bộ chúng.
"Cậu, cậu sao tìm được địa động này?" Danis như không chịu nhận thua hỏi, thân thể cũng rất thành thực sát vào đống lửa.
Anderson lật con thỏ cắm ở trên đoản kiếm tối đen, liếc mắt nhìn Danis một cái:
"Khóa đầu tiên của thợ săn, quan sát hoàn cảnh, quen thuộc hoàn cảnh, mượn dùng hoàn cảnh."
Danis vẻ mặt nhất thời cứng ngắc.
Anderson lại nhìn về phía Hermann Sparrow, hắc hắc cười nói:
"Tôi nổ ra địa động, thế nào, cũng không tệ chứ? Độ mạnh yếu khống chế cũng rất tốt."
Trong khi nói chuyện, hắn ngửi ngửi hương vị trong không khí:
"Thực thơm, xem ra nướng tốt rồi, muốn thử một chút hay không? Tuy tôi không mang theo gia vị, nhưng nơi này có muối mỏ, chỉ hơi chát một chút."
"Cậu xác định có thể ăn? Nếu đây là sinh vật phi phàm, cậu ăn vào, khả năng mất khống chế ngay tại chỗ." Danis chậc chậc nói.
Anderson lại liếc mắt nhìn hắn:
"Khóa thứ hai thợ săn, phân biệt sự vật nào có thể ăn, sự vật nào không thể ở dã ngoại."
Hắn thật cẩn thận đưa tay, bẻ xuống cái chân, nhét vào trong miệng, ăn ngon lành.
Klein đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác được bên ngoài có cổ khí tức điên cuồng bạo ngược đang từ xa tới gần, cái loại uy áp đến từ sinh vật địa vị cao này giống như thực chất, làm cho thân thể Danis không chịu khống chế rung rung hẳn lên.
Khí tức này xẹt qua ở giữa không trung, không có phát hiện cổ quái ở địa động phía dưới, nhanh chóng rời xa bên này.
Vua phương Bắc... Klein trong đầu chợt hiện lên danh hiệu này.
Khí tức bạo ngược bay qua trời cao, động tác nhai nuốt của Anderson bỗng nhiên đình chỉ, cho đến khi đối phương rời xa, mới ực một phát nuốt xuống thịt thỏ còn thừa, ngẩng đầu nhìn về phía Hermann Sparrow:
"Đây là cự long mà anh nói?"
Klein gật đầu biên độ không lớn, xác nhận suy đoán của Anderson.
Anderson khóe miệng thong thả nhếch lên, lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười:
"Tôi nghĩ anh nói là cự long trưởng thành thậm chí thanh niên, vừa rồi kia...
"Tôi đại khái không có cách nào làm thợ săn cự long, chỉ có thể làm phân cự long."
Cảm giác bạo ngược điên cuồng của "Vua phương Bắc" kia quả thật có chút đáng sợ, so với quái vật có thể làm cho lông sinh trưởng dã man gặp ở "Tàu Tương Lai" kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần... Có lẽ, nó có tiêu chuẩn danh sách 4, có Bán Thần... Klein bình tĩnh phán đoán ở trong lòng, không chút kinh hoảng cùng sợ hãi.
Anh nhớ rất rõ, trong "Grossel du ký" có viết, cô gái hải tặc gặp "Vua phương Bắc" tập kích, sau khi dốc hết toàn lực thành công đào thoát, gặp đội nhân vật chính do Người khổng lồ Grossel suất lĩnh.
Mà Edwina Edwards thực hiển nhiên không phải Bán Thần, thuộc về danh sách 5 con đường "Đọc giả", hơn nữa do vì đột nhiên bị nuốt vào trong sách, một ít vật phẩm thần kỳ hoặc vật phong ấn không tiện mang theo thời gian dài đều lưu ở trong phòng thuyền trưởng, trên người chỉ có một hai món đạo cụ có thể lợi dụng.
Dưới loại tình huống này, cô ta vẫn có thể bước đầu chống lại "Vua phương Bắc", còn sống sót, Klein vừa mới tấn thăng đang điều chỉnh các bộ phối hợp tự hỏi cũng sẽ không ra vấn đề quá lớn, hơn nữa anh còn có thể liên thông với sương mù xám, có thể sử dụng "Quyền trượng Hải Thần" làm ra hưởng ứng!
Cái này cũng chính là nguyên nhân Klein có gan sau khi xác nhận Danis cầu nguyện ở trạng thái bình thường, thì trực tiếp tiến vào.
Ừm, "Vua phương Bắc" không giống như là Bán Thần con đường bình thường, dựa theo cách nói của "Trung tướng núi băng", nó là quái vật mất khống chế tụ tập rất nhiều đặc tính phi phàm loại băng sương, ở lĩnh vực riêng có thể so sánh Bán Thần, phương diện khác tất nhiên tồn tại chỗ thiếu hụt... Mình, Edwina, Anderson, cộng thêm nhóm người phi phàm nhân vật chính, không phải không có biện pháp giải quyết! Thật sự không được, còn có thể nhờ vào "Quyền trượng Hải Thần", mình cũng không tin quyển sách này có thể phòng bị được vật phẩm phía trên sương mù xám, nếu có thể, sớm đã có biểu hiện... Klein đứng ở bên đống lửa cúi đầu liếc mắt nhìn Anderson một cái, nhếch môi nói:
"Sợ sao?"
Anderson ngẩn ra một giây, chợt nụ cười sáng lạn nói:
"Không sợ, anh tựa như rất có lòng tin."
Nói xong, hắn nhìn về phía Danis vẫn có chút run rẩy đang cố gắng bình phục cảm xúc, hắc một tiếng nói:
"Cậu có biết đối với đàn ông mà nói cái gì quan trọng nhất không?"
Danis vừa hít sâu một hơi, nghe vậy giật mình, không dám xác định đưa lên ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải, chỉ chỉ xuống phía dưới.
Anderson chớp chớp mắt, chợt cười lớn lên:
"... Khốn kiếp, cậu thật sự là một hải tặc thô tục!
"Ha ha, tôi nghĩ cái gì thì nói cái đó, ha ha, tôi nghĩ không ra!
"Đúng rồi, tôi muốn nói là dũng khí, đàn ông quan trọng nhất là dũng khí, cậu xem cậu kìa, cự long còn chưa có tiến hành tập kích, đã sợ tới mức sắp ôm đầu cầu xin tha thứ rồi!"
Danis gương mặt nhất thời đỏ lên, tức giận nhìn đối phương.
Ở Tuscany cậu không phải biểu hiện như vậy... Klein nhịn không được lẩm bẩm một câu.
Danis đang muốn nói rõ mình chỉ đơn thuần là bị khí tức sinh vật địa vị cao ảnh hưởng, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói vừa rồi, vẻ mặt lúc này khôi phục bình thường, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại:
"Tôi không có cách nào so với phân cự long."
Anderson nụ cười cứng đờ, ho nhẹ hai tiếng, như không có chuyện gì phát sinh lại xé xuống cái chân thỏ, đưa cho Hermann Sparrow:
"Không thử sao?"
Klein lặng lẽ vài giây, thong thả lắc lắc đầu:
"Đây là một thế giới kỳ quái, ở trước khi xác nhận không có vấn đề, tốt nhất không cần ăn thực vật gì ở nơi này.
"Có lẽ chỉ là một miếng thịt thỏ, sẽ làm cho cậu vĩnh viễn ở tại chỗ này."
"..." Anderson đưa chân thỏ đã nướng chín lên trước mũi, lại thong thả để xuống, vẻ mặt theo đó suy sụp từng chút một, "Vì sao không nói sớm?"
Klein bình tĩnh đáp lại:
"Tôi vừa nghĩ đến vấn đề này."
Anderson vẻ mặt vặn vẹo vài giây, cúi thấp đầu, rất nhanh lại cầm lên cái chân thỏ nướng.
"Cậu, không sợ thực có vấn đề sao?" Thao tác của thợ săn mạnh nhất làm cho Danis ngây cả người.
Anderson bất đắc dĩ cười nói:
"Tôi trước đó đã ăn một cái, nên tiêu hóa thì cũng đã tiêu hóa... Dù sao không có cách nào thay đổi, không bằng chuyên tâm hưởng thụ."
Klein cùng Danis giờ khắc này lại tìm không thấy ngôn ngữ ứng đối.
Anderson cắn xong cái chân thỏ kia, cân nhắc hỏi:
"Hai người thật sự không ăn?
"Kế tiếp còn không biết sẽ tiêu phí bao nhiêu thời gian, nếu đói không chịu nổi, lấy cái gì đến đối kháng quái vật giống như cự long vừa rồi?"
Klein không trả lời trực tiếp, lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng, mở ra nhìn thoáng qua:
"Thời gian bên ngoài, 6 giờ 10 phút chạng vạng.