Chương 811 Câu chuyện kết thúc (2)
Cũng không đưa ra kết cục của chúng ta... Shatas, cô kế tiếp muốn đi nơi nào?" Mobet buông đùi Grossel, nghiêng đầu hỏi Tinh linh ca giả.
Shatas ánh mắt bỗng nhiên mê mang vài giây, chợt kiên định nói:
"Tìm kiếm tộc nhân của tôi..."
Cô còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy tóc của Mobet đang nhanh chóng bạc đi, thấy khuôn mặt nguyên bản bóng loáng của đối phương xuất hiện nếp nhăn rõ ràng.
Chỉ thời gian một cái hô hấp, Mobet trong mắt cô đã già tới sắp chết.
Shatas trong lòng căng thẳng, muốn xông qua, nhưng ngạc nhiên phát hiện hai chân mình không biết khi nào đã trở nên vô lực.
Thịch một tiếng, cô té ngã ra sàn, phát hiện mu bàn tay mình cũng giăng kín vết tàn nhan mà người già mới có.
Cô chợt rõ ràng là chuyện gì xảy ra, trong mắt nước mắt nhất thời ngăn không được chảy xuống, thân thể nỗ lực, giãy dụa, ý đồ hướng về phía Mobet.
Mobet cũng đã yếu đuối nằm trên đất, cũng đang nhích về phía cô, đang vươn bàn tay phải về phía trước.
Shatas đưa tay phải của mình qua, cầm lấy bàn tay khô quắt kia.
Bọn họ gian nan ngẩng đầu, trong con ngươi chiếu rọi ra bộ dáng đối phương hiện tại.
Bọn họ khóe miệng đồng thời nhếch lên, lại vô lực buông lỏng, mí mắt hạ xuống, che khuất ánh sáng.
Klein, Edwina, Anderson cùng Danis đối với biến hóa như vậy hoàn toàn không phản ứng kịp, cũng không biết có thể làm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể Grossel nhanh chóng hư thối, máu thịt bốc hơi lên, chỉ còn xương cùng đặc tính phi phàm phân ra, nhìn Mobet, Shatas, Snowman cùng Ronzel ở trong vài giây ngắn ngủn đã già cả đến chết, sau đó mất đi hô hấp, lặp lại tất cả phát sinh trên thi thể Grossel.
Quần áo bọn họ hoặc biến mất hoặc biến thành tro bụi, linh hồn bọn họ tốc độ trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã không còn.
"Vị gần nhất cũng đã sống ở bên trong vượt qua 165 năm..." Edwina thấp giọng tự nói một câu, quay đầu nhìn về phía bộ xương trắng đang nhìn ra mặt biển cùng mặt trời bên ngoài.
Đây đúng là "Kỵ sĩ trừng phạt" Ronzel, hắn ngồi trên ghế, nhìn ra là phía tây, là phương hướng Backlund.
Snowman thì ngồi xếp bằng ở bên cạnh, thi hài vẫn duy trì tư thái cầu nguyện.
Đúng vậy, bọn họ ở thế giới trong sách sống mấy trăm năm, cả ngàn năm, từ quy tắc thế giới bên ngoài mà nói, bọn họ ngay cả Bán Thần còn chưa tới, sớm đã nên chết đi... Mình hẳn nên dự đoán được vấn đề này... Mình vì sao không có chút cảnh giác nào? Chẳng lẽ... Klein đột nhiên nhớ tới thế giới trong sách ảnh hưởng về mặt tâm linh đối với đám người Mobet, Grossel, mơ hồ có phán đoán.
Anh lại lần nữa cúi đầu nhìn về phía cuốn sách từ những tấm da dê đóng thành kia, tin tưởng bí mật của nó còn có rất nhiều rất nhiều.
"Người này cũng thú vị, thế mà đã chết đi..." Anderson nhìn thi hài Mobet, nhếch nhếch miệng.
Lúc này, toàn bộ đặc tính phi phàm đều đang thong thả ngưng tụ, nhưng "Kỵ sĩ trừng phạt" Ronzel cũng không có phân ra thứ gì cả, Edwina quan sát một hồi, lấy giọng điệu bình thản nói:
"Hắn uống ma dược là giả dối, lực lượng mà hắn thu được cũng vậy, tựa như Băng Sương cự long kia."
Hẳn là thế giới trong sách thể hiện ra, cái này gần như lấy giả làm thực... Klein thở dài không tiếng động, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, đành phải bảo trì lặng lẽ kiểu Hermann Sparrow.
Trong mười phút kế tiếp, trong phòng thuyền trưởng "Tàu Golden Dream", cũng không ai nói chuyện, thẳng đến bốn phần đặc tính phi phàm đều tự thành hình.
Chúng nó một phần lớn bằng nắm tay, giống như trái tim, mặt trên giăng kín lỗ thủng, lóe ra hào quang như ánh bình minh, một phần giống như con sứa, tầng ngoài trong suốt bao vây lấy nước biển xanh thẳm, bên trong khi thì có gió cuốn khởi lốc xoáy, khi thì hiện lên màu trắng bạc, cùng loáng thoáng truyền ra tiếng ca du dương, một phần là tinh thạch ttỏa sáinh thuần ng, tràn ngập cảm giác thần thánh, một phần như là bàn tay trẻ con, năm ngón tay thật nhỏ mở ra, nhân hoàn cảnh khác nhau mà không ngừng thay đổi màu da.
"Ài, chúng ta cũng không thể cứ nhìn như vậy." Rốt cuộc, Anderson đánh vỡ lặng lẽ, "Phân chia những đặc tính phi phàm này đi."
Ngay ở lúc đôi mắt màu lam nhạt của Edwina nhiễm lên một vệt lửa giận, vị thợ săn này nhún vai, cay đắng cười nói:
"Tôi nghĩ đây cũng là ý nguyện của bọn họ, bởi vì chúng ta là đồng bạn đã cùng nhau chiến đấu."
Thấy ánh mắt Edwina dịu xuống, Anderson nhếch khóe miệng, lắc đầu thở dài nói:
"Cô đó, luôn cứng nhắc như vậy, cho nên cả đời cũng không thể trở thành nghệ thuật gia."
Sau khi thuận miệng cảm khái một câu, hắn nhìn về phía thi hài trên ghế nói:
"Chúng ta không thể cứ nhìn như vậy, dù sao cũng phải làm cái gì đó. Shatas không phải muốn tìm kiếm tộc nhân của cô ta sao? Vậy đưa cô ta đến đảo Sunia mai táng phụ cận di tích tinh linh đi. Mobet xem ra là muốn cùng nhau với Shatas, vậy đặt cùng một huyệt đi.
"Ronzel không phải muốn về Backlund sao? Đốt thành tro cốt, cất vào hòm, tiện đường thì đưa đến đô thị lớn kia, nếu không, cũng có thể tìm hậu duệ của hắn, về phần Snowman, tín ngưỡng của hắn cũng không biết là thần Viễn Cổ Thái Dương, hay là lúc Tạo vật chủ ban đầu, hoặc là hai người cùng cấp, a, cái này đối với chúng ta mà nói đều giống nhau, khẳng định tìm không thấy giáo đường hoặc tế đàn tương ứng, cho nên, chỉ có thể mang hắn táng ở bên cạnh Grossel.
"Grossel... Hắn hẳn muốn về 'Vương đình Người khổng lồ', nhưng đây là thành thị trong thần thoại truyền thuyết mới có, hiện thực căn bản tìm không thấy, bất quá, nam bắc đại lục đều có chút di tích Người khổng lồ, có thể mang hắn chôn ở nhưng nơi đó, để cho hắn yên giấc chân chính."
"Vương đình Người khổng lồ"... Backlund... Klein im lặng nghe xong, cân nhắc vài giây rồi nói:
"Tro cốt Grossel, Snowman cùng Ronzel để tôi."
Anh cho rằng sau một đoạn thời gian không ngắn cũng sẽ không quá dài, thành Bạc Trắng hẳn sẽ thăm dò "Vương đình Người khổng lồ", đến lúc đó có thể mang tro cốt Grossel cùng Snowman giao cho "Mặt Trời", để cho cậu ta tiện đường an táng hai nhân vật cổ đại này, mà Backlund là nơi mà Klein muốn quay về, là điểm cuối đoạn lữ hành này của anh, vừa lúc có thể mang Ronzel đã rời khỏi quê nhà hơn 165 năm trở về.
Edwina tiếp lời:
" 'Tàu Golden Dream' thường xuyên đi đảo Sunia, thi hài Shatas cùng Mobet, để tôi phụ trách."
"Tốt, để cho cậu tới phụ trách hoả táng." Anderson quay đầu nhìn về phía Danis, nửa cười nửa than một tiếng, "Cậu xem, mỗi người đều có chỗ bản thân phát huy tác dụng, không cần phải tự ti."
Hắn vốn tưởng rằng Danis sẽ không lý giải được mình trấn an, lại tức giận nhìn mình, ai ngờ vị đại hải tặc nổi danh này vẻ mặt bỗng nhiên ảm đạm vài phần, lặng lẽ gật đầu.
"Khụ, làm đồng bạn cùng nhau đối mặt 'Vua phương Bắc', chúng ta một người chọn một phần đi, xem như kế thừa di chí bọn họ." Anderson dùng cằm hất hất nhóm vật phẩm đang lóe ra ánh sáng nhạt trên sàn, "Ha ha, trong đặc tính phi phàm này khẳng định có chút ít tinh thần còn sót lại của bọn họ, không biết sẽ mang đến dạng ảnh hưởng gì, vô luận là điều phối thành ma dược, hay là tìm Thợ thủ công luyện chế thành vật phẩm, hẳn đều có đặc dị nhất định, cái trước còn có thể thông qua 'Cách sắm vai' tiêu hóa, cái sau là không có biện pháp gì, a, cậu xem qua tựa như không hiểu 'Cách sắm vai', vậy xem như tôi chưa nói."