← Quay lại trang sách

Chương 863 Gặp gỡ và chưa gặp gỡ (1)

Klein đột nhiên có chút hối hận muốn làm một người như thế.

Anh thở hắt ra, nỗ lực đem việc này vứt ra sau đầu, ngồi xe ngựa đi tới phố Phelps của khu Bắc.

Nơi này có một tòa giáo đường màu đen tinh khiết, hai bên đều có một gác chuông, hiện ra mỹ cảm đối xứng, chính là tổng bộ ở giáo khu Backlund của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, Giáo đường St. Samuel.

Klein chỉnh sửa khăn tay trong túi tiền bên trái, cầm gậy ba-toong khảm vàng, cất bước tiến vào giáo đường, đi qua hành lang yên tĩnh, dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh màu sắc rực rỡ từ chỗ cao chiếu rọi xuống, đi tới phòng cầu nguyện lớn.

Ở đây rất lờ mờ, làm cho tâm tình trở nên bình thản không tự chủ được, Klein tùy ý tìm vị trí, xếp gậy, lấy mũ xuống, hết sức tập trung mà bắt đầu nhắm mắt cầu khẩn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau khi nghe xong giảng đạo anh thong thả đứng dậy, đi đến thánh đàn, thi lễ đối với mục sư tóc đen rất ngắn, sau đó đi tới trước thùng công quả bên cạnh.

Yên lặng thở ra, Klein lấy ra 2 tờ tiền mặt 10 bảng, 6 tờ tiền mặt 5 bảng, lần lượt để vào.

Khóe mắt của người mục sư kia quét thấy cảnh này, biểu tình nhu hòa hơn không ít.

Bình thường mà nói, trừ phi tới cửa thỉnh cầu hiến hoặc quyên tặng di sản sau khi chết, thùng công quả trong giáo đường có thể thu được khoản tiền lớn nhất cũng chỉ hơn mười bảng.

Cái này ý nghĩa đối phương là một phú ông, là một kẻ có tiền!

Giáo đường St. Samuel, bên trong phòng cầu nguyện lớn.

Giám mục tóc ngắn màu đen thu hồi ánh mắt, không nhìn quý ngài trung niên trước thùng công quả, cũng không sinh ra suy nghĩ đi qua bắt chuyện.

Ở chỗ này, tại trước thánh đàn, ông đại biểu cho giáo hội, dưới cái nhìn của nữ thần, không có khả năng bởi vì ai quyên tiền nhiều liền nhiệt tình mà đối đãi.

Bất quá, ông nhớ kỹ tướng mạo tương đối không tồi và khí chất thành thục nho nhã của đối phương, dự định sau này nếu có cơ hội gặp lại, thử làm quen một chút.

Lẳng lặng mà nhìn tờ tiền mặt cuối cùng lọt vào bên trong thùng công quả, Klein nhắm con mắt, xoay người rời đi.

Khi đi ngang qua giám mục giảng đạo, anh cố ý liếc mắt nhìn vị nhân viên thần chức kia, mỉm cười gật đầu.

Giám mục đáp về với nụ cười ấm áp, điểm bốn cái thuận kim đồng hồ trên ngực.

Klein không vội vã tiếp xúc cùng nhân viên tương quan, hành vi của mình phải phù hợp logic, không tồn tại chổ đột ngột khiến người hoài nghi, anh trầm ổn mà nghiêng người đi qua một tín đồ, dọc theo lối đi nhỏ trở về vị trí ngồi vừa rồi, cầm lấy mũ và gậy batoong, đi từng bước ra giáo đường.

Lúc này, các tín đồ nghe giảng đạo xong hoặc đi thùng công quả biểu đạt tâm ý, hoặc trực tiếp đứng dậy rời đi, không cảm thấy có bất luận vấn đề gì, bởi vì cái này không phải hành vi ép buộc.

Cho dù tín đồ thành kính nhiệt tình yêu thích quyên tiền, cũng không phải mỗi lần đến đều đi thùng công quả nhét tiền, thường thường sẽ nhìn tình huống cụ thể của gia đình, một tuần hoặc hai tuần sẽ ủng hộ một hai lần.

Giai cấp bình dân mỗi lần đại khái mấy xu, giai cấp trung sản ba đến năm saule, phú hào và các quý tộc dùng đồng Bảng, không vượt hơn 100.

Đây là tình huống bình thường, ngày lễ thánh hàng năm của "Nữ Thần Đêm Tối", cũng là "Ngày Lễ Đông", số tiền cúng sẽ tăng lên rất nhiều, bình dân dư dả tiền tài sẽ lựa chọn hai đến ba saule, giai cấp trung sản khoảng 5 bảng, người của xã hội thượng lưu thì trực tiếp quyên tiền cho giám mục của giáo khu, cơ cấu từ thiện của giáo hội, mấy trăm bảng đến mấy ngàn bảng.

"Ngày Lễ Đông" chỉ ngày có đêm dài nhất trong năm, được xem như là sinh nhật của "Nữ Thần Đêm Tối".

...

Ra giáo đường, Klein đứng ở sân bên ngoài, như không có chuyện gì mà nhìn đàn bồ câu trắng bay lên, lại bay vòng đáp xuống.

Anh thậm chí còn từ trong tay người bán hàng rong, mua chút đồ ăn, nhàn nhã cho bồ câu ăn, không dự định tự mình xem quảng cáo, tìm kiếm nơi ở thích hợp của khu bắc, bởi vì cái này là nhiệm vụ của quản gia.

Một vị quản gia ưu tú sinh sống nhiều năm tại Backlund, theo lý nên biết quý tộc khác nhau, phú hào khác nhau, cùng với giai cấp trung sản đỉnh cấp có thể cung cấp trợ giúp cho chủ nhân, đại khái ở quảng trường nào, do đó có mục đích mà lựa chọn nơi ở.

Gặp gỡ giữa hàng xóm mới là bước đầu tiên tiến vào vòng tròn tương ứng của người mới!

"Mặc kệ là câu lạc bộ Carlton nơi đại lão của Đảng Bảo Thủ tụ tập, vẫn là câu lạc bộ Người tự do của Tân Đảng, cùng với câu lạc bộ quan quân đại biểu người trong quân ngũ hoặc xuất ngũ, đều phải có cũng người tiến cử đủ phân lượng, mới có thể tiếp xúc... Ai, vương quốc hiện tại chính là câu lạc bộ chính trị." Klein đem mạch suy nghĩ kéo về, lo lắng sau khi kết thúc hành vi xây dựng hình tượng bằng việc cho bồ câu ăn, thì nên làm cái gì.

Trải qua suy nghĩ nghiêm túc, anh phát hiện bản thân mình thật sự không có chuyện gì cần lập tức đi làm, bởi vì kế hoạch còn dừng lại ở tầng ngoài.

Vì vậy, anh chuẩn bị đi dùng một phần bữa trưa sang quý nhưng phong phú, cái này là hành vi cần phải có của Dwayne Dantes, cũng là tò mò của bản thân Klein.

Trong mấy tháng ở Backlund trước đây, từ đầu đến cuối anh không có dũng khí đi mấy nhà hàng nổi danh trong thành phố lớn để mở mang kiến thức, một mực ăn ở nhà mình, tiệc đứng của câu lạc bộ Craig, nhà hàng bình thường bên cạnh, nhà hàng Bốn Chọn Một của gia đình luật sư Jurgen, thỉnh thoảng đi khu Đông, giải quyết bữa sáng hoặc cơm trưa trong quán cà phê thoạt nhìn cũng rất đầy mỡ.

"Nhà hàng La Pori? Đầu bếp trưởng của bọn họ có người nói là đi ra từ nhà của bá tước Hall, cung cấp phong vị quý tộc bình thường khó có thể tiếp xúc cho các phú ông, các đại luật sư, nhân viên cao cấp của chính phủ... Bá tước Hall hình như có đầu tư nhà này nhà hàng, chiếm không ít cổ phần... Ừm, chổ này chủ yếu kinh doanh đồ ăn bản địa Backlund, đồ ăn ngọt vô cùng nổi danh, giá cả rất không thân thiện...

"Nhà hàng Intis Serenzo, nơi này có đồ ăn của Intis thuần khiết nhất, ha ha, không ít đồ ăn bên trong mang danh hiệu của Russell, nói là từ bên trong cung đình của vị hoàng đế này truyền lưu ra... Hơn nữa, nó không giống đại đa số nhà hàng, mỗi ngày chỉ cung cấp vài món ăn chủ để lựa chọn, phẩm loại vô cùng phong phú..." Klein hồi ức tin tức của nhà hàng đỉnh cấp trước đây xem trên báo chí và tạp chí, cuối cùng quyết định tới kiến thức món ăn cung đình của đại đế một chút.

Anh không dừng lại, đón một chiếc xe ngựa, đi đến nhà hàng Intis Serenzo ở khu Tây.

Tới cửa, Klein vừa đem áo khoác, mũ, gậy batoong giao cho một người bồi bàn áo gi-lê đỏ, vừa hỏi đối phương:

"Còn phòng trống không? Tôi không có đặt trước."

"Vẫn còn." Bồi bàn áo gilê đỏ không có dị dạng, thái độ khiêm tốn mà hỏi thăm, "Quý ngài, ngài là lần đầu tiên tới sao? Chỉ có một mình sao?"

Klein thản nhiên gật đầu, mỉm cười nói:

"Đúng vậy."

"Tôi có thể được may mắn giới thiệu cho ngài một chút thức ăn và rượu đặc sắc nhất của nhà hàng chúng tôi không?" Bồi bàn áo gilê đỏ vừa nói, vừa dẫn khách đi vào.

"Cái này chính là cái tôi cần." Klein đi qua cửa lớn trang trí hoa lệ, nhìn thấy tường tựa như đang phản xạ ánh sáng.

Trong nháy mắt này, anh tựa như đặt mình vào trong một kho vàng nào đó.

Sau đó, anh mới chú ý tới bức tranh treo trên tường, pho tượng đá cẩm thạch đặt ở vị trí thích hợp, được chạm trổ vật bằng vàng ở những nơi khác nhau.