← Quay lại trang sách

Chương 867 Quản gia (2)

Klein lại hỏi vài câu về lĩnh vực quản gia, đều chiếm được câu trả lời rõ ràng, mỉm cười thoả mãn mà nói với Ribak:

"Phiền phức ông đi quán cà phê dưới lầu mời ngài Walter đi lên”.

"Chờ nói chuyện với ông ta xong, tôi sẽ đưa ra quyết định, ông có thể đợi mười phút trong quán cà phê."

"Tốt." Ribak không nói nhiều, lập tức đứng dậy hành lễ, tạm biệt rời đi, tác phong rất có khí phái quân nhân.

Nhìn theo ông ta đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng, Klein một lần nữa ngồi xuống, bưng hồng trà, uống một ngụm, im lặng lẩm bẩm:

"Nếu như lựa chọn ông ta, ông ta sẽ thành lập liên hệ với công tước Nigan hiện nay, cùng đảng bảo thủ, triển khai bên ngoài có thể bao gồm một ít tình huống trước đấy của án ám sát..."

Không bao lâu, Walter đến, gõ cửa đi vào.

Klein đầu tiên là hàn huyên vài câu với đối phương, sau mới hỏi:

"Ông và quản gia của Tử tước Conrad có mâu thuẫn gì? Ông biết đấy, tôi phải biết rõ ràng điểm này, tôi không có khả năng gánh chịu mạo hiểm đắc tội một vị quý tộc."

Cái trán của Walter khá rộng, tóc đen nhánh, hai mắt nghiêm túc, nhưng lại không đến mức làm cho cảm thấy không cách nào nói chuyện, ông ta suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Làm trợ thủ của quản gia, lúc trước tôi phụ trách chính là các con của Tử tước, trong quá trình này, bởi vì một chuyện, tôi được nhân vật lớn nào đó thưởng thức, bởi vậy được Tử tước coi trọng, bị quản gia đề phòng.”

"Sau này, nhân vật lớn kia bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, thái độ của Tử tước đối với tôi cũng phát sinh thay đổi, quản gia càng không quá thân thiện, điều này khiến tôi cho rằng không cần phải chờ đợi chuyển cơ."

Phụ trách các con của Tử tước, nhận thức một nhân vật lớn... Ừm, Talim cũng nhận thức vương tử Edsack trong quá trình dạy cho con trai của Tử tước Conrad, mà vương tử đã chết mấy tháng bởi nguyên nhân từ sự kiện sương mù ở Backlund... Cái này phù hợp cách nói của Walter... Xem ra, vị quản gia này là người bị hại gián tiếp của chuyện lúc trước... Ông ta cũng rất chuyên nghiệp, không có nói về chủ cũ, không có tiết lộ chuyện của vương tử, cũng không nói xấu quản gia của Tử tước... Nếu như chọn ông ta, triển khai rất đáng giá chờ mong... Klein an tĩnh nghe, liên tưởng từng việc.

Anh ngược lại hỏi thêm về chuyện chuyên ngành, biểu đạt nguyện vọng tiến vào xã hội thượng lưu của bản thân mình, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục và thoả mãn, chỉnh lại quần áo, mỉm cười đứng dậy nói:

"Một lần nữa làm quen một chút, Dwayne Dantes, chủ của ông."

Walter lúc này hành lễ nói:

"Thưa ngài, có cái gì có thể giúp đỡ cho ngài?"

Ông ta từ đầu đến cuối vẫn duy trì hình dạng nghiêm túc, bình ổn không sợ hãi, tựa như cho rằng đây là rèn luyện hàng ngày của nghề nghiệp quản gia.

"Hai chuyện." Klein cười ha hả nói, "Thứ nhất, giúp tôi mang chai rượu vang trắng này cho ngài Ribak trong quán cà phê phía dưới, cũng chuyển đạt áy náy và cảm ơn của tôi, thứ hai, mời một vị luật sư sự vụ, làm ra hợp đồng chuyên nghiệp, bao gồm ông và người hầu còn lại."

"Vâng, thưa ngài." Walter lại một lần hành lễ.

Klein vừa đem rượu vang trắng giao cho đối phương, vừa thuận miệng hỏi:

"Walter, ông cho rằng tôi hẳn là nên thuê bao nhiêu người hầu mới không thất lễ?"

Walter tiếp nhận chai rượu vang Carlod trắng, không chút do dự mà đáp:

"Ngài hẳn là nên xác định chổ ở trước, chỉ có như vậy, mới có thể biết cụ thể cần bao nhiêu người hầu."

"Ừm, ông có đề nghị gì? Yêu cầu của tôi rất đơn giản, ở khu bắc, tôi là một tín đồ thành kính của Nữ Thần." Klein tiện tay vẽ một mặt trăng đỏ trên ngực.

Căn cứ phán đoán từ tin tức thấy trên báo của mình, một biệt thự hoa viên ở quảng trường sa hoa trong thành phố, tiền thuê chí ít là mỗi tuần 3 bảng, cũng là 156 bảng một năm... Tuy rằng cái này không có số liệu trực tiếp, nhưng có thể suy đoán ra, biệt thự hoa viên vô cùng tốt ở vùng ngoại thành mỗi tuần cũng khoản 2 bảng, một vài phòng của khách sạn sa hoa cũng không sai biệt lắm, cái này được xem như tương đối xa xỉ, là chổ mà giai cấp trung sản thượng tầng mới có năng lực thuê ở, ừm, có thể mượn cái này sơ bộ suy đoán ra tiền thuê nhà của phú hào...

Ngẫm lại thật sự là đắt, lúc ở thành phố Tingen, mình, Benson, Melissa thuê biệt thư không hoa viên mỗi tuần chỉ 13 saule, thêm vào phí sử dụng gia cụ 51 xu, căn nhà ở phố Minsk trước đấy, cũng không tới 1 bảng...

Ài, 3 bảng thì 3 bảng, mình còn có 2.888 bảng, thuê tốt một chút cũng không quan hệ, không quan hệ... Chờ đợi lúc Walter trả lời, Klein yên lặng mà nhớ lại tin tức thuê nhà ở trong lòng, tính toán tiền tài mỗi tuần mỗi năm phải trả.

Walter tự hỏi hai giây, chăm chú hồi đáp:

"Thưa ngài, ngài có thể lựa chọn số 32 phố Berklund, nó gần Giáo đường St. Samuel, là nhà lầu ba tầng, có hơn mười phòng, có chuồng ngựa, phòng người hầu và một hoa viên tương đối lớn, ở gần đấy có Nam tước, nghị viên của hạ nghị viện, luật sư có thâm niên...

"Thiết kế bên trong của nó vô cùng chú ý, có không ít danh họa và đồ cổ, tất cả gia cụ và dụng cụ đều đủ phụ trợ thân phận của ngài, ngài có thể thuê một năm, cảm giác thoả mãn rồi suy nghĩ có mua hay không."

Nghe rất không tồi... Klein cười hỏi:

" Tiền thuê một năm của nó bao nhiêu?"

Walter nghiêm túc mà thuần thục báo ra con số:

"Kèm theo phí sử dụng gia cụ ở bên trong, một năm 1.260 bảng."

"..." Klein may mắn bản thân mình không đang uống trà, bằng không khẳng định đã phun ra đầy mặt của quản gia.

Anh dùng gần như tất cả năng lực khống chế của "Thằng hề", mới không khiến gương mặt xuất hiện dị thường.

Sau khi lặng im ngắn ngủi, Klein bưng tách hồng trà, uống một ngụm, vừa cười vừa nói:

"Đây là một lựa chọn, có thể lo lắng, nhưng Đại đế Russell đã từng nói qua, vĩnh viễn không nên vội vã làm quyết định, chỉ có trải qua nhiều lần so sánh, mới có thể đạt được đáp án tốt nhất.”

"Còn có lựa chọn khác sao?"

Walter mang bao tay màu trắng gương mặt không chút dị thường nói:

"Phố Phelps cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của ngài, tôi nhớ kỹ toà nhà số 9 đang tìm người thuê, nó là loại hình biệt thự, hai tầng, mười mấy phòng, có chuồng ngựa, phòng người hầu và một hoa viên không lớn, gia cụ và dụng cụ tương đối cổ xưa, nhưng coi như tinh xảo, tiền thuê mỗi năm là 220 bảng."

Cái này giá cả coi như hợp lý... hợp lý... Bất quá số 9 phố Phelps có ý nghĩa cách Giáo đường St. Samuel không hơn 100 mét, tuy rằng cái này rất phù hợp lý luận dưới đèn thì đen, nhưng trong người qua đường lui tới khẳng định có không ít Kẻ Gác Đêm, khi mình muốn bí mật rời đi và trở về, vô cùng không tiện, dễ dàng xảy ra vấn đề... Vốn Klein dự toán tiền thuê chỉ khoảng 156 bảng, đột nhiên cảm thấy 220 bảng coi như không tệ.

Điều này làm cho hắn hoài nghi quản gia Walter cố ý nói về loại đắt tiền trước hay không.

Klein suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Còn có không?"

Walter không chút mảy may thiếu kiên nhẫn đáp:

"Số 160 phố Berklund cũng đang cho thuê, cũng là ba tầng có một hoa viên, chuồng ngựa, phòng người hầu, tổng cộng mười mấy phòng, nhưng vị trí địa lý không bằng số 32, bố trí trong nhà, gia cụ và dụng cụ cũng chỉ có thể xứng với tinh xảo, tiền thuê mỗi năm là 315 bảng."

315 bảng... Trong đầu Klein lộ ra sự chết lặng khi nghe về giá cả tiền thuê, trầm ngâm mà hỏi:

"Đề nghị của ông là cái gì?"

Giờ phút này, trong lòng của anh thật ra đã có đáp án, nhưng làm chủ, không thể nóng lòng tỏ thái độ, bởi vì trong quyết định nếu có cạm bẫy tính thường thức, dễ dàng bị người xem thường.

Walter nghiêm suy nghĩ một chút nói:

"Số 160 phố Berklund.”

"So sánh mà nói, hàng xóm ở đây rất có trợ giúp đối với ngài tiến vào xã hội thượng lưu, còn toà nhà số 32, quá mức xa xỉ, trực tiếp thuê ở sẽ làm hàng xóm xung quanh cho rằng ngài thiếu hàm dưỡng cần thiết, không đủ khéo léo."

Đơn giản mà nói chính là, mới đến liền thuê nhà ở 1.260 bảng một năm, dễ dàng bị hàng xóm định nghĩa là nhà giàu mới nổi nóng lòng khoe khoang... Đối với một người phú ông tận sức tiến vào xã hội thượng lưu mà nói, hình tượng như vậy vô cùng không tốt...