← Quay lại trang sách

Chương 876 Kẻ xướng người họa (1)

Hắn rất nhanh thoát khỏi cứng ngắc, biết ngài "Kẻ Khờ" còn đang nhìn chăm chú ở đây, vội vã thấp giọng hỏi:

"Ngài cần, không, tôi có thể kính dâng cái gì cho ngài?"

Hắn vẫn tin tưởng ngài "Kẻ Khờ" tuần hoàn theo quy tắc trao đổi đồng giá, cho nên cho rằng thỉnh cầu viện trợ phải trả giá tương ứng.

Sau sự lặng im ngắn, hắn nhìn thấy sương mù xám vô biên vô hạn và thân ảnh loáng thoáng, nghe được âm thanh uy nghiêm của trên cao nhìn xuống:

"Con rối gỗ kia."

"Tốt." Emlyn tiến lên hai bước, khom lưng nhặt lên con rối gỗ, sau đó xử lý hiện trường, nhanh chóng rời khỏi khu đông.

Còn Klein sau khi cẩn thận dùng Thiên sứ giấy quấy nhiễu, mới trở lại thế giới hiện thực.

Khi anh chuẩn bị tiếp tục ngủ, ngạc nhiên phát hiện ánh trăng bên ngoài sáng lên, như nhuộm máu tươi.

Ơ... Klein nghi hoặc mà đi tới bên cửa sổ, nhìn về bên ngoài, chỉ thấy ánh trăng cong cong không biết lúc nào đã trở nên tròn, đỏ đậm như máu.

Lại một lần "Huyết Nguyệt".

...

"Huyết Nguyệt"? Arges Wilson ngẩng đầu nhìn bầu trời, bình yên đi vào giáo đường Sấm Sét phía trước, đây là chổ báo cáo công tác của hắn ngày mai.

Mà ở giữa đảo nhỏ, trên đỉnh ngọn núi cao vót, còn có một tòa giáo đường, là "Vực sâu gió bão", nó là tổng bộ trong tổng bộ của giáo hội Gió Bão, thánh điện trong thánh điện.

Trong giáo đường Lôi Đình, trần nhà cao rộng, mái vòm nối tiếp, bốn phía đều là bích họa nối nhau, không có một chút chỗ trống, lấy màu vàng và lam làm chủ đạo, để người bước đi bên trong theo bản năng cảm thấy thần thánh trang nghiêm, không tự chủ được cúi đầu xuống.

Arges Wilson thường xuyên tiếp xúc với tồn tại bí ẩn, ở nơi này lâu dài nên không còn cảm giác kính sợ như trước, bất quá hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, mà lộ vẻ giống như đám thủy thủ xung quanh, từ đầu tới cuối đều cúi đầu nhìn mặt đất, bước chân nhẹ nhàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong bầu không khí yên tĩnh, bọn họ được mục sư dẫn dắt đi vào chỗ ở của nhân viên thần chức phía sau giáo đường, mỗi người một phòng.

Đóng lại cửa lớn, Arges chỉ thấy ánh trăng như máu từ cửa sổ chiếu vào, làm cho không gian trở nên lạnh lẽo tà dị, vô số oan hồn giống như đang nhìn chăm chú vào thế giới hiện thực qua màn che mỏng manh.

Mỗi khi "Huyết Nguyệt" xuất hiện, linh tính sẽ tăng vọt, lực lượng nguyên từ linh giới cùng địa ngục cũng được tăng mạnh, mặt trái cảm xúc cũng tiến vào trạng thái bùng nổ, cấp bậc càng cao, cảm thụ càng rõ ràng.

Bỗng Arges loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng nói thì thầm, cảm giác này hoàn toàn khác so với sự im lặng trước kia ở giáo đường Lôi Đình.

Trước mắt hắn giống như hiện ra từng cái từng cái cánh tay hư ảo, chúng nó từ trên tường, từ trên sàn, từ trần nhà kéo dài ra bên ngoài, tựa như một khu rừng cây trắng bệch.

Arges biết được sự dị thường của "Huyết Nguyệt" nên không có chút kinh hoảng nào, hắn tiến vào phòng tắm, dùng nước sạch từ hệ thống cung cấp để rửa mặt.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng ca êm tai đầy tính cổ xưa.

Tiếng ca này mơ hồ không rõ, giống như từ trung ương đảo truyền đến, nhưng lại quanh quẩn không dứt, giống như ngay bên cạnh Arges. Nó không làm cho người ta sợ hãi, mà chỉ giống như một cô gái phải xa người nhà xa người yêu, vì quá buồn nên đứng ở mép vách núi đen, nhìn thủy triều dâng cao, chậm rãi hát ca, vô cùng đáng thương.

Arges lấy khăn lau mặt, sau đó nghiêng tai lắng nghe vài giây.

Hắn dần dần nhíu mày, lấy ra một cái hộp sắt không lớn từ trường bào giáo sĩ, để sát bên tai.

Trong này chứa đặc tính phi phàm "Hải dương ca giả" hắn mua từ chỗ “Thế giới”, hắn hoài nghi tinh thần lưu lại ở trong vật phẩm ở dưới Huyết Nguyệt ảnh hưởng, xuất hiện tăng trưởng lâm thời.

Theo hộp sắt tới gần, tiếng ca bên tai Arges trở nên rõ ràng hơn, cảm giác u buồn, bi thương, tưởng niệm, đau đớn... như ngưng tụ thành thực chất.

Nhưng trừ cái đó ra, vẫn có tiếng ca cổ xưa mà xa xăm truyền đến, chia ranh giới với một phần cảm xúc rõ ràng kia, tựa như kẻ xướng người hoạ!

“Là tiếng ca của ai? Hình như là của tinh linh... Trong giáo hội có vật phẩm của tinh linh? Phần đặc tính phi phàm "Hải dương ca giả" trên người mình nguyên từ một tinh linh?" Arges suy đoán nói thầm.

Bởi vì đều là con đường "Thủy thủ", giáo hội Gió Bão xưa nay vẫn liên tục sưu tập di vật tinh linh, trong số chúng có cái bị điều phối thành ma dược, có cái làm vật phong ấn, có cái bị cách ly trong lòng đất, đợi tác dụng mặt trái nhỏ lại sẽ thưởng cho nhân viên thần chức, cho nên gặp "đêm Huyết Nguyệt" bị kích phát dị thường cũng không có gì kỳ quái.

Nếu là vật phẩm thần kỳ thì không có vấn đề, nếu là vật bị phong ấn, tiếng ca có thể xuyên thấu phong ấn chứng minh nó tuyệt không đơn giản... Arges thu hồi suy nghĩ, đánh răng rồi nằm xuống giường.

Rất nhanh hắn ngủ say, tiến vào giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, Arges đột nhiên có chút thanh tỉnh, mơ hồ biết mình đang nằm mơ, nhưng lại có ý thức chủ động đánh giá xung quanh.

Hắn phát hiện phía trên là nước biển xanh lam nhộn nhạo, một tầng nối tiếp một tầng trùng trùng điệp điệp, căn bản không nhìn thấy bầu trời, phía trước là một tòa cung điện hoa lệ giống như được tạo thành từ san hô. Bộ dáng cao lớn, tráng lệ, âm u, thâm trầm.

Arges theo bản năng đi tới tòa cung điện kia, mở ra cửa lớn.

Bên trong, một cây san hô khổng lồ đứng đó, vậy mà chống lên cả mái vòm, hình ảnh các vách tường ghép lại tạo ra một bức tranh miêu tả khung cảnh gió bão ngập trời.

Cách đó hơn trăm mét là một cái ghế dựa xa hoa được khảm bằng ngọc bích, ngọc lục bảo và trân châu, bên dưới là chín tầng bậc thang, hết sức hấp dẫn ánh mắt.

Arges thuận thế nhìn sang, liền thấy một cô gái mặc váy dài mang phong cách cổ xưa đang ngồi, tóc nàng đen bóng, búi lên thật cao, đường cong chữ S, ngũ quan tinh xảo, có một loại cảm giác xinh đẹp mà thời đại này không tìm thấy được.

Cô gái này có khí chất lạnh lùng, lỗ tai hơi nhọn, ánh mắt sâu thẳm, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống Arges.

Tay nàng đang cầm một cái chén rượu màu hoàng kim có hoa văn tinh xảo.

Arges đang muốn nói chuyện, mắt nàng đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu bạc, giống như tia chớp bắn ra, đâm nát cảnh tượng trong mơ.

“Phù...” Arges xoay người ngồi dậy, theo bản năng thở hổn hển, nội tâm cảm thấy cảnh tượng lúc nãy vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng.

Trong đó, mơ hồ là diện mạo cô gái kia, bộ dáng chi tiết bức tranh cùng hình ảnh cung điện san hô, thứ rõ ràng là cặp mắt phát sáng cùng lỗ tai hơi nhọn.

Một Thượng vị tinh linh? Vật phẩm nàng lưu lại bị Huyết Nguyệt ảnh hưởng, sau đó sinh ra hiệu ứng kì lạ với "Hải dương ca giả", cuối cùng ảnh hưởng đến cảnh tượng trong mơ của ta? Arges vừa suy đoán vừa nghĩ đó sẽ là món vật phẩm gì.

Bởi vì địa vị không cao, hắn không biết nhiều về vật phong ấn cùng vật phẩm thần kỳ, vì thế hắn rất nhanh đã nghĩ tới một mục tiêu:

" 'Thiên tai' Gohinum?

""Sách Thiên Tai" hẳn là đã được đưa đến đảo Passo...

"Chờ báo cáo công tác xong, mình sẽ rời khỏi nơi này, rồi lại thỉnh giáo 'Ngài Kẻ Khờ, xem chuyện vừa rồi có lưu lại ảnh hưởng gì không tốt không..."