← Quay lại trang sách

Chương 931 Báo số tiền giả (2)

Có lẽ là muốn tìm ngài "Gate"? À đúng rồi, "Nữ vương thần bí" là con gái của Đại đế Russell, mà trong nhật kí của Đại đế Russell có xuất hiện ngài "Gate", cho nên vị nữ vương này muốn tìm ngài "Gate", tìm ra chân tướng năm đó, thật bình thường... Nhưng, ngài "Gate" mất tích trong "Trận chiến bốn vua", cách thời kỳ Đại đế Russell hơn một nghìn năm, sao lại liên hệ với nhau được... chẳng lẽ Đại đế Russell cũng có thể nghe thấy lời vô nghĩa đêm trăng tròn... Hừ, mình nhớ rõ ngài "Kẻ Khờ" từng trêu chọc ngài "Gate", nói có lẽ ngài ấy đang kêu cứu... Nếu đây là sự thật, là sự thật, là sự thật... Là một nhà văn, mà Furth nhất thời không tìm ra lời lẽ để hình dung cảm giác hiện giờ của mình.

Dorian lại gượng cười nói:

"Rất hiển nhiên, thầy đã nghi ngờ vấn đề này. Nếu con có thể tìm được đáp án, thì nhớ nói cho thầy biết."

Furth không băn khoăn vấn đề này thêm nữa, sợ Dorian Gray phát hiện ra điểm đáng ngờ, bèn chuyển đề tài: "Thầy, sao thầy đột nhiên lại đến Backlund?"

Dorian cười cười, lấy một điếu thuốc lá ra, đặt lên chóp mũi ngửi nhưng không châm lửa: "Đúng lúc có một số việc cần đến Backlund xử lý, tiện thể kiểm tra tiến độ tiêu hóa của con."

Thật ra, ông bị tin tức trong thư của Furth gây chấn động, không thể tin được trên thế giới này vẫn còn có người hỏi đến chuyện của ngài "Gate". Phải biết rằng, trong gia tộc Abraham về cơ bản đều đã từ bỏ ý định thử nghiệm trên phương diện này, chỉ có mình ông là vẫn còn kiên trì, chủ động dạy cho học sinh.

Mà việc này cũng khiến ông nhớ đến một lời tiên đoán lưu truyền trong gia tộc, nói các Abraham càng ngày càng đi gần đến diệt vong.

Ông lại liên hệ hai chuyện đó lại với nhau, rồi vội vàng chạy tới Backlund, xác nhận tình hình của học sinh, hi vọng cô có thể mau chóng được thăng cấp, giữ lại một tia hi vọng cho gia tộc Abraham.

"Vừa mới nắm giữ được các loại tri thức về tử vi học." Furth hơi chột dạ đáp lại.

Bởi vì đoạn thời gian trước thiếu tiền, cô vẫn chưa mua được quả cầu thủy tinh cao cấp mà "Nhà chiêm tinh" yêu cầu.

Để không tiếp tục đề tài này, Furth chuyển sang nhờ Dorian Gray chỉ bảo mấy vấn đề về quy tắc sắm vai "Nhà chiêm tinh", đạt được "Chiêm tinh không phải là vạn năng" vân vân.

Đến gần cuối, Furth nhìn sang rương hành lý màu nâu sậm ở bên cạnh, nói: "Thầy, con còn có một chuyện."

"Chuyện gì?" Dorian dựa lên lưng ghế, nhãn nhà uống trà son môi.

Furth dựa theo những lời đã nghĩ sẵn ở trong đầu, nói: "Biết Louis Wien từng phản bội tổ chức, tạo thành thiệt hại rất lớn cho các thầy, nên con vẫn luốn muốn tìm hắn ta, để báo thù thay cho các thầy."

"Bỏ suy nghĩ ấy đi!" Dorian ngồi thẳng người dậy: "Cho dù con có 'Bút ký lữ hành Lemano", thì chắc chắn cũng không thắng được hắn, chứ đừng nói là giết chết hắn! Thầy rất vui mừng trước tấm lòng của con, nhưng con không cần phải mạo hiểm."

Chỉ dựa vào mình con thì đúng là không được... Furth thầm nghĩ một câu, rồi nói thẳng: "Con biết một thợ săn tiền thưởng rất lợi hại, lúc trước con đã tốn gần 10.000 đồng bảng vàng để mời anh ta hỗ trợ."

Cô không thể tính ra được rốt cuộc mình đã trả cái giá là bao nhiêu, nên dùng cái giá mà tiểu thư tiểu thư Audrey đưa ra để ủy thác ám sát đại sứ Intis.

Nó có thể là lừa gạt... Louis Wien có xác suất lớn là "Nhà lữ hành", nhưng lại có thế lực hội Cực Quang chống đỡ... Dorian đang định chỉ ra rằng không có một thợ săn tiền thưởng nào là đối thủ của Louis Wien thì lại nghe học sinh nói tiếp:

"Anh ta đã thành công."

Khụ! Khụ! Khụ! Dorian suýt thì bị sặc nước bọt của chính mình, ho đến rách phổi.

Chén trà trong tay ông rơi thẳng xuống đất, nhưng sau đó nó lại bắn lên như có ảo thuật, vững vàng "ngồi" trên bàn trà.

"Anh ta đã đưa đầu của Louis Wien cho con." Furth nhấc rương hành lý lên, mở nó ra, lấy thứ đang được giấy báo gói lại ra ngoài.

Theo từng tờ báo mở ra, Dorian nhìn thấy gương mặt mà cả đời này mình cũng không thê quên, so với lúc tập kich tổng bộ gia tộc Abraham, nụ cười đắc ý trên mặt Louis Wien đã biến mất, trên đầu chằng chịt vết rách, giống như được tạo thành bởi từng mảnh nhỏ dính lại với nhau, dữ tợn, đau đớn, tuyệt vọng.

Là một "Nhà chiêm tinh", trực giác linh tính của Dorian Gray khẳng định với ông rằng, đây là đầu của Louis Wien.

"Tốt, tốt lắm..." Dorian hơi kích động thấp giọng khen vài câu, sau đó ngẩng đầu nhìn học sinh: "Thợ săn tiền thưởng kia là ai? Thầy không thể tưởng tượng được trong các thợ săn tiền thưởng của Backlund lại ẩn náu một cường giả lợi hại như vậy."

Furth cân nhắc, sau đó đáp: "Hermann Sparrow."

Hermann Sparrow... Dorian nghe được cái tên này, mạch máu trên trán giật giật, hai tay không tự chủ được siết chặt, cơ thể không hiểu sao có chút căng thẳng.

Ông đang ở cảng Pulitzer, bất kể là chủ động hay bị động, đều biết rõ về các lời đồn trên biển hơn là đám thị dân dựa vào đọc báo để tìm hiểu của Backlund.

Mấy tháng gần đây, ông luôn có thể nghe thấy chuyện về Hermann Sparrow từ nhiều đường khác nhau, bắt đầu từ lúc giét chết "Sắt thép" Maivit, cho đến đánh bị thương "Trung tướng bệnh tật" Tracy, rồi thành công săn được "Thượng tướng máu" Senol, tự bản thân các câu chuyện này đã mang những sắc thái điên cuồng.

Anh ta ra khỏi biển khơi, đến Backlund? Hơn nữa vẫn không thay đổi phẩm chất điên cuồng! Dorian cố giấu đi nỗi sợ hãi và đề phòng đang dâng lên trong lòng theo bản năng, nhìn học sinh nhà mình, trầm giọng nói: "Về sau ít liên lạc với thợ săn tiền thưởng này thôi. Một ngày nào đó anh ta sẽ gặp phải chuyện lớn, hơn nữa có thể là không lâu nữa đâu."

Thầy quả nhiên là người có kinh nghiệm phong phú, ánh mắt sắc bén, chỉ một lát là đã nhìn thấu bản chất của ngài "Thế giới"... Đáng tiếc, con đã là một thành viên của hội Tarot, không thể không liên hệ được... Furth điều chỉnh tâm trạng, thành khẩn gật đầu: "Vâng, thưa thầy."

Dorian lấy lại bình tĩnh, nhìn một cái thật sâu và học sinh quá khứ và cũng là kẻ thù hiện tại, Louis Wien.

Nhưng vị "Nhà lữ hành" này không thể mở miệng nữa, ngay cả linh tính cũng không còn sót lại chút gì.

Im lặng mấy giây, Dorian dựa về phía sau, nhìn Furth nói: "Vừa rồi con nói dùng 10.000 bảng làm tiền thưởng?"

Ông không rõ lắm về tình hình tài chính của Furth, chỉ biết cô học sinh này là tác giả của tiểu thuyết bán chạy, hẳn là không thiếu tiền nhuận bút, hơn nữa bình thường sống trong giới người phi phàm dường như cũng không tệ lắm, luôn có giao dịch thù lao cao, cho nên cô có thể góp được một khoản mười nghìn bảng cũng không phải là chuyện làm người ta khiếp sợ và khó chấp nhận.

Furth hơi chột dạ, động đậy người, nói: "Giá cao quá ạ?"

Cô cố ý dùng câu hỏi lại này để che giấu sự thật là bản thân đã báo láo giá tiền, tỏ vẻ bản thân không có kinh nghiệm gì về phương diện này.

Dorian lắc đầu: "Không, giá này quá thấp."

"Thấp đến mức thầy phải nghi ngờ Hermann Sparrow còn có mục đích khác."

Là một thành viên của gia tộc Abraham luôn phải chịu đả kích, ông vẫn luôn giữ sự cảnh giác khá cao.

Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của các câu lạc bộ và các hội nhóm mà nói, thì đây gọi là giá hội viên... Furth nghĩ bụng, rồi "thẳng thắn" nói: "Còn có một giao hẹn khác, gồm tất cả các vật phẩm trên người Louis Wien đều sẽ thuộc về anh ta, và cung cấp một vài sự giúp đỡ có hiệu quả. Hơn nữa em có hứa hẹn rằng lần sau nếu anh ta có nhu cầu cấp bách về tiền mặt, thì sẽ trả thêm khoảng ba nghìn bảng."

"Như thế thì còn miễn cưỡng hợp lý." Dorian khẽ gật đầu: "Bình thường mà nói, ám sát Louis Wien có thế lực của hội Cực Quang chống lưng, giá ít nhất phải 30.000 bảng. Ừm, nếu có tình hình khác, thì có khi còn phải tăng giá."