Chương 949 Dạo chơi chốn cũ (2)
Người này luôn mang theo rất nhiều giấy chứng nhận phóng viên giả... Lúc trước sao không thấy nói cho Sherlock Moriarty biết rằng có thể đăng quảng cáo với giá ưu đãi? Khinh thường thám tử à? Klein thầm lẩm bẩm, trao đổi danh thiếp với đối phương.
"Tôi vẫn luôn có nhu cầu về phương diện này."
Tiếp đó anh chuyển sang Alan, đưa một tấm danh thiếp khác cho đối phương:
"Lúc trước tôi từng đổ bệnh, vừa khỏi chưa được bao lâu, rất rõ tầm quan trọng của bác sĩ."
"Tôi là bác sĩ ngoại khoa, tôi nghĩ ông sẽ không hi vọng gặp lại tôi." Tuy ngoài miệng Alan nói vậy, nhưng vẫn nhận lấy danh thiếp.
Không, thực ra tôi rất hi vọng được gặp anh, thậm chí còn muốn tham gia tiệc ra đời của đứa bé nhà anh... Klein lại nghĩ thầm, cố ý chuyển đề tài sang lĩnh vực chữa bệnh. Tán gẫu với Alan và Mike cũng không tệ lắm.
Lúc trước anh luôn phát sầu vì không biết làm thế nào để tiếp cận Alan, tạo cơ hội gặp lại thai nhi kia. Dù sao hạc giấy có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào, ngay cả một lần cũng không dùng được. Mà Sherlock Moriarty rất khó quang minh chính đại xuất hiện ở Backlund để đến nhà thăm hỏi, càng đừng nói đến chuyện tham gia bữa tiệc ra đời.
Hiện giờ thì không thành vấn đề rồi, được phu nhân Mary giới thiệu, mình có thể tự nhiên thân thiết với Alan. Đến lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ mời mình. Ha ha, chưa biết chừng còn có thể làm một người cha đỡ đầu của "Rắn thủy ngân", dù sao cũng là người của tín ngưỡng nữ thần... Việc này liệu có khiến thai nhi nào đó thẹn quá hóa giận không nhỉ... Phải cẩn thận mới được, Alan không đề cập đến thì mình tuyệt đối không được chủ động đề nghị... Klein vui vẻ nghĩ.
Anh rất chuyên nghiệp trong việc kiểm soát bản thân, không để mình tỏ ra quá nhiệt tình trong lần gặp đầu tiên, chỉ nói chuyện phiềm vài câu, sau đó đi theo Mary làm quen các vị khách khác.
Trong quá trình này, Klein không quên ghi nhớ đồ ăn và thức uống, có vẻ rất thích ứng với hoàn cảnh này.
Đi hết một vòng, Mary ngừng lại, cân nhắc nói:
"Trong đây đều là bạn của tôi."
Ý là không mời người ở phe bên kia, đồng thời còn bao hàm ý tôi cũng là bạn của bà? Klein khẽ gật đầu:
"Là một quý ngài, có lẽ tôi không nên hỏi, nhưng là một thương nhân thì tôi phải biết người đang tranh đoạt quyền kiểm soát công ty Cowim với bà là ai, hoặc là những ai?"
Mary im lặng hai giây, sau đó đáp:
"Nam tước Sinderlas và bạn bè của ông ta. Họ muốn đẩy công ty Cowim đi theo hướng nơi giao dịch chứng khoán, từ đó kiếm chác lợi nhuận với giá trên trời. Họ không quan tâm tương lai công ty sẽ phát triển như thế nào."
Nam tước Sinderlas, là một trong những người giàu có nhất Ruen, dựa vào việc quyên tiền cho đảng bảo thủ mà trở thành ngân hàng, chủ nhà xưởng, đại thương nhân quý tộc... Lập trường của ông ta có chút mơ hồ, tuy dựa vào đảng bảo thủ để nhận tước vị, nhưng lại đồng thuận với thương nhân, thân cận với tân đảng... Klein ngẫm nghĩ, mỉm cười hỏi lại:
"Vì sao bà không mời ngài Hall giúp đỡ? Cha ông ấy là đại quý tộc, chủ một ngân hàng lớn, ông ta có thể mang đến sự giúp đỡ hữu hiệu nhất."
Phu nhân Mary cười cay đắng:
"Ngài Hall không muốn tham gia vào chuyện này. Ông ấy nói mình là thư ký thủ tịch của Ủy ban điều tra khí ô nhiễm quốc gia, không thể có hành vi buôn bán liên quan đến than đá và than củi."
Một chính trị gia rất chân chính... Nhưng, hẳn là ngài Hall không muốn trở mặt với Nam tước Sinderlas... Ha ha, nếu lúc trước mình chọn một vị quản gia khác, thì hiện giở hẳn là đã có quan hệ với ngài Nam tước Sinderlas... Ông ta có nhiều tiền như vậy, nếu thật sự ra một cái giá cao, thì mình không từ chối nổi đâu... Ôi, liệu có xảy ra tình tiết dùng tiền đập chết mình không... Klein không hỏi thêm nữa, chuyển đề tài:
"Tôi sẽ chờ kết quả của báo cáo điều tra."
Mary thấy Dwayne Dantes không hề chùn chân, nói với vẻ hơi cảm kích:
"Thời đại này, có rất ít người có tinh thần kỵ sĩ, mà ông là một trong số đó."
Klein mỉm cười, không hứa hẹn gì cả, sau khi dùng xong bữa thức ăn nguội, bèn lên xe ngựa bốn bánh xa hoa của mình, đi về khu bắc.
Klein đang ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, bỗng nghiêng đầu nói với người hầu nam Richardson ở bên cạnh:
"Chuyển hướng đi đến Giáo đường St. Samuel."
Lần trước trong giáo đường xảy ra vụ việc bất thường, sau đó nhanh chóng yên ắng trở lại, anh từ đầu đến cuối đều không tìm được đáp án chính xác. Điều này khiến anh không thể không cân nhắc đến việc có nên tìm cơ hội để tiếp xúc với người trông coi nội bộ không.
Mà anh nhớ rõ, mỗi buổi chiều đều có ít nhất có một vị trông coi nội bộ đến phòng cầu nguyện lớn cầu khấn nữ thần.
Nên tiếp xúc thế nào đây? Trong hoàn cảnh đó, ngay cả việc nói chuyện cũng có vẻ trở nên ồn ào... Mà nếu cố ý quá mức sẽ khiến người ta dễ nghi ngờ... Klein hơi nhíu mày, quyết định quan sát trước, nghĩ biện pháp sau.
Xe ngựa không đổi hướng, vẫn đi thẳng đến phố Berklund, nhưng không hề dừng lại ở đó mà tiếp tục đi về phía trước.
Klein trong thùng xe đang nhắm mắt lại, đề dằn xuống tâm trạng đột nhiên có chút căng thẳng của mình.
Giáo đường St. Samuel, khu bắc.
Klein vừa tiến vào phòng cầu nguyện chính, lập tức nương theo từng hạt nắng chiếu vào từ bước tường phía sau thánh đàn, nhìn xung quanh một vòng, thu tất cả hình ảnh của các tín đồ đang cầu nguyện bên trong vào đáy mắt.
Chỉ nhìn lướt qua như vậy, Klein đã nhanh chóng nhận ra mục tiêu, không hề làm ra biểu hiện khác thường nào, chỉ men theo lối đi tiến về phía trước.
Ở hàng ghế đầu tiên, có một ông già mặc áo choàng dài màu đen của nhân viên thần chức, nhưng trên người toát ra vẻ lạnh lùng, sắc mặt nhợt nhạt, tóc khô vàng đang ngồi đó. Ông ta đang nhắm hai mắt, chuyên tâm cầu nguyện, là một trong những người trông coi nội bộ mà Klein cảm nhận được trước đó.
Ông ta thường trực ban vào thứ sáu... Klein không ngồi gần, mà tìm một vị trí cách đó hai hàng ghế ngồi xuống, đưa mũ và gậy cho người hầu nam Richardson ở bên cạnh.
Sau đó, trong quá trình ngồi xuống, anh dùng ngón cái tay trái nhanh chóng bấm hai lần vào khớp ngón trỏ, lặng lẽ mở ra tầm nhìn của "Dây linh thể".
Ngay lập tức, trước mắt Klein xuất hiện những sợi tơ mảnh màu đen hư ảo, chúng ào ào tuôn ra từ cơ thể của các sinh linh khác nhau, từng búi tơ bò lan ra phía xa vô tận.
Vừa ngồi yên vị, tầm mắt Klein bắt đầu di chuyển, đặt lực chú ý vào người trông coi nội bộ kia.
Vừa nhìn ông ta, anh suýt thì bật ra một tiếng "ồ", nhưng dựa vào năng lực khống chế bản thân của "Thằng hề" và dự đoán về tình huống dị thường của mình, vẫn dễ dàng giữ được trạng thái điềm tĩnh.
Trong tầm mắt của anh, ông già tóc khô vàng khô kia tuy cũng có mọc ra "Dây linh thể", nhưng trong cơ thể lại chỉ là một màu đen sì, đang cắn nuốt đầu nguồn của sợi tơ hư ảo, hoàn toàn khác những người phi phàm bình thường!
Quả nhiên, họ đã bị sức mạnh của trung tâm phong ấn ăn mòn, xuất hiện sự biến đổi về mặt linh hồn... Như vậy xem ra, vấn đề càng gần với suy đoán thứ hai mà mình đưa ra lần trước, về một mức độ nào đó, họ đã trở thành một phần của trung tâm phong ấn, một khi có dấu hiệu mất khống chế, sẽ lập tức kích hoạt phản ứng bản năng của vật phẩm kia, ép họ trở lại bình thường... Chẳng trách người trông coi nội bộ phải tự nguyện, mà khi bước vào tuổi già, họ hẳn là sẽ cực kỳ rõ ràng hậu quả của việc đó như thế nào... Klein chẳng hiểu sao lại cảm thấy thổn thức, định đóng cảm quan đối với "Dây linh thể", thu lại tầm mắt.