← Quay lại trang sách

Chương 957 Gặp nhau (1)

Richardson hơi cúi đầu, nhìn mũi chân đang cất bước về phía trước của mình, nói:

"Ấn tượng của tôi về nam đại lục là: đói khát, mệt mỏi, đau đớn, và hướng tới thế giới sau khi chết đi kia..."

Đói khát, mệt mỏi, đau đớn... Klein lặp lại ba từ này trong lòng, tản bộ từng bước trên phố phố Berklund, không hỏi thêm gì nữa.

...

Trong tòa nhà ở sát mép đại học Storn, quận Đông Chester.

Audrey đang đi tham quan đồ sưu tầm mà "Hội sưu tầm và giữ gìn đồ cổ Ruen" đã có được.

Cô vốn định chiều thứ ba mới tới đây, nào ngờ phó giáo sư Michel Ruyter tham gia hội nghị học thuật ở Backlund, hôm nay mới quay về được, cho nên cô buộc phải thay đổi kế hoạch.

"Đôi giày này được một nông dân phát hiện ra từ một phế tích ở trong núi gần Storn. Đặc điểm hình dạng của nó rất giống trào lưu trong xã hội thời kỷ đệ tứ." Michel giới thiệu vật phẩm trong tủ kính triển lãm cho cô gái cao quý xinh đẹp.

Audrey rất hứng thú nhìn qua, phát hiện mũi của đôi giày này rõ ràng hếch lên trên, dường như thuộc về một tên hề.

Mà độ hếch lên của hai chiếc giày cũng không bằng nhau, một chiếc là ba ly, một chiếc là năm ly, hẳn là không phải cùng một đôi.

Phong cách bất đối xứng của kỷ đệ tứ... Trái ba phải năm, không biết là đại diện cho người ở tầng lớp nào... Audrey thu lại ánh mắt, đi theo phó giáo sư Michel đến đồ cất giữ tiếp theo.

Sau khi thăm quan đến cuối, Michel chỉ vào tủ kính trưng bày chênh chếch phía trước, nói:

"Huy hiệu này mấy hôm trước mới được đưa đến, nó có liên quan đến tín ngưỡng sùng bái cự long từ rất xa xưa."

Cự long... Audrey dè dặt bước đến gần, chỉ thấy mặt ngoài của huy hiệu khắc hình một con rồng màu xám trắng đang dang rộng cánh chim.

"Nó đến từ đâu?" Audrey vẫn hệt như lúc trước, lên tiếng hỏi.

Michel đáp:

"Một thôn trang có tên là Hedrak, từ tiếng Ruen này không có nguyên hình trong tiếng Fossack cổ, giống như là căn cứ vào âm đọc trực tiếp viết ra vậy."

Hedrak... Đây là thôn trang có phong tục thờ phụng cự long mà mình từng đi qua trước đây, trong biển lớn tiềm thức tập thể của người nơi đó tồn tại một con cự long tâm linh... Trong cuốn bút ký chiến tranh hai mươi năm mà mình lấy được từ tay phó giáo sư Michel lúc trước, có một kỵ sĩ tên là "Lindella" đã xuất thân từ thôn trang đó, có lẽ anh ta liên quan đến con cự long tâm linh đó... Audrey gật đầu như có điều suy nghĩ, cân nhắc ngôn từ, định hỏi ai là người tìm ra huy hiệu này.

Đúng lúc ấy, vẻ mặt phó giáo sư Michel đột nhiên vô cùng nghiêm trọng:

"Phát hiện về chiếc huy hiệu này gắn liền với một thảm kịch."

"Thảm kịch?" Audrey không che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Phó giáo sư Michel thở dài:

"Một đội khảo cổ tiến vào thôn trang đó, nghiên cứu phong tục thờ phụng cự long. Kết quả có một thành viên nửa đêm phát điên, mà bệnh tinh thần đó dường như có thể lây nhiễm. Toàn bộ người của đội khảo cổ sau đó lần lượt đều trở nên điên loạn, họ giết hại lẫn nhau, hoặc là tự hại chính mình. Cuối cùng không còn ai sống sót."

"Chiếc huy hiệu này được phát hiện trong di vật của họ. Đầu tiên bị cục cảnh sát lấy đi, xác nhận không có vấn đề gì mới tặng lại cho chúng tôi."

Có một đội khảo cổ tiến vào thôn trang, sau đó lần lượt từng thành viên phát điên... Audrey hơi mở to đôi mắt, trong lòng lặp lại lời phó giáo sư Michel vừa nói.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một linh cảm:

Hội Tâm lý luyện kim!

Người của đội khảo cổ đó đều là thành viên của Hội Tâm lý luyện kim!

Trong tòa nhà của "Hội sưu tầm và giữ gìn đồ cổ Ruen", tuy đầu óc của Audrey đang quay cuồng trong các suy nghĩ, nhưng bên ngoài cô chỉ khẽ chớp mắt, chú ý tỉ mỉ đến nét mặt và động tác của cơ thể mình, nửa thật nửa giả vẽ hình vầng trăng đỏ rực trước ngực mình, thở dài nói:

"Đây đúng là một bi kịch, cầu nguyện cho linh hồn của họ được ngủ yên."

Sở dĩ vừa rồi cô đoán người của đội khảo cổ kia là thành viên của Hội Tâm lý luyện kim, là bởi cô từng nhận nhiệm vụ giúp tổ chức này lấy quyển bút ký chiến tranh hai mươi năm từ tay phó giáo sư Michel, mà quyển bút ký đó thuộc về kỵ sĩ Lindella lúc trước từng là người của thôn trang Hedrak.

Lúc ấy Audrey đã xin ngài "Kẻ Khờ" giúp đỡ, dựa vào "Bói toán ma kính" để xác nhận lai lịch của bút ký, phát hiện nó có liên quan chặt chẽ đến thôn trang thờ phụng cự long. Bởi vì lúc trước đã biết nơi đó có một con cự long tâm linh có thể đang trốn trong biển lớn tiềm thức tập thể, lại cảm thấy danh sách và thực lực của bản thân đều không đủ, cho nên cuối củng cô vẫn lựa chọn nộp quyển bút ký cho Hội Tâm lý luyện kim.

Nói cách khác, tổ chức bí ẩn Hội Tâm lý luyện kim này có nhiều khả năng thông qua quyển bút ký kia để tìm ra được thôn trang Hedrak, rồi đến đó để tìm kiếm vật mục tiêu.

Vẫn còn một căn cứ để Audrey đưa ra phán đoán này, đó là bệnh tinh thần kỳ quặc mà thành viên đội khảo cổ gặp phải có thể lây lan giống như bệnh dịch, khiến những người xung quanh lần lượt nổi điên.

Trong lĩnh vực hiện thực, bệnh tinh thần có xác suất di truyền, nhưng ít khả năng lây lan cho người khác. Song, ở lĩnh vực thần bí học, trong thế giới linh hồn và ý thức, tinh thần điên cuồng hỗn loạn thực sự có thể mượn các cách như thông linh, đi vào giấc mơ, ảnh hưởng tới tiềm thức để lây cho mục tiêu!

Mà trong thôn trang Hedrak lại đang có một con cự long tâm linh đang ẩn náu ở đó, không biết đã sống bao nhiêu năm rồi!

Hội Tâm lý luyện kim thông qua bút ký đi tìm thôn trang Hedrak, bị con cự long tâm linh gặp phải uy hiếp sử dụng cách thức khéo léo lần lượt ô nhiễm tinh thần? Có lẽ nó đã thông qua biển lớn tiềm thức tập thể để hoàn thành chuyện đó... Thế giới siêu phàm thực sự quá nguy hiểm, một "tiểu đội", vài người phi phàm được lựa chọn ra, chỉ với cách thức hoang đường như thế đã dễ dàng kết thúc sinh mệnh của mình... Audrey vừa nghĩ vậy, vừa cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đủ lý trí để đưa ra quyết định, không tùy hứng cầm quyển bút ký kỵ sĩ kia tới thôn trang Hedrak thăm dò, nếu không trong danh sách nhân viên phát điên bất thường có lẽ đã có thêm một người là cô.

Cảm ơn ngài "Kẻ Khờ", cảm ơn các thành viên trong hội Tarot, cảm ơn Zillingers lúc trước đã ngụy trang để lẻn vào, khiến mình tuy không có kinh nghiệm thực tế gì trong lĩnh vực thần bí học, nhưng vẫn có thể biết rõ phương diện này tiềm tàng rất nhiều hiểm nguy, phải vô cùng thận trọng... Audrey lặng lẽ đưa ra lời cảm ơn với mọi người.

Lúc này, hồi tưởng lại biểu hiện của mình vào ngày đầu gia nhập hội Tarot, cô chỉ hận không thể vùi mặt vào gối, và trong lòng cũng tự gào thét với bản thân:

"Audrey, sao lúc trước mày lại ngây thơ, ấu trĩ đến vậy?"

"Cũng may mà gặp được ngài 'Kẻ Khờ', chứ nếu đổi thành một sự tồn tại bí ẩn khác, thì mày đã sớm biến thành kẻ điên hoặc quái vật rồi!"

"Ngài 'Kẻ Khờ' đúng là một người tốt! Không, là một vị chính thần rất tốt!"

Phó giáo sư Michel ở bên cạnh thấy tiểu thư Audrey hồi lâu không nói gì, bèn gật đầu nặng nề:

"Đúng vậy, đây chính là một bi kịch khiến người ta sợ hãi."

"Tôi chỉ hi vọng chính phủ đã xử lý tốt việc này, đừng để bệnh tinh thần có tính lây nghiễm kia trở thành bệnh dịch."