← Quay lại trang sách

Chương 960 Nửa đêm vào đảo (2)

Arges âm thầm thở phào, tiếp tục nói:

"Mục đích lần này của chúng ta chủ yếu là thăm dò khu di tích cổ xưa kia. Những gì thu hoạch được trên đường chỉ là thứ yếu, đợi thăm dò xong, tốt nhất là lập tức rời khỏi đây, không đến các khu vực khác, không đi con đường khác."

"Về phần sau đó, anh muốn đi lúc nào, muốn đến khu vực nào, đều là việc của anh, tự anh quyết định."

Arges nhấn mạnh chuyện này là vì sợ Hermann Sparrow nổi lòng tham. Phải biết rằng người phi phàm không phải là động cơ vĩnh viễn, chắc chắn sẽ mệt mỏi, đã thăm dò một vòng như thế tất nhiên là gần đến cực hạn rồi, nếu còn gắng gượng đến khu vực khác để săn bắn sinh vật siêu phàm, chỉ sợ địa vị của thợ săn và con mồi sẽ đổi chỗ cho nhau. Cho dù nhà mạo hiểm điên cuồng cực kỳ mạnh, không sợ nguy hiểm, thì linh tính nằm trong trạng thái khô cạn thời gian dài như thế, cũng sẽ sinh ra dấu hiệu mất khống chế.

Anh cho rằng tôi không nghĩ vậy sao? Tôi còn đang lo anh tham lam quá, muốn thu hoạch được nhiều mà mù quáng đi sâu vào trong... Klein cười một tiếng rồi đáp:

"Tôi là một người lễ phép."

"Lễ phép?" Arges có phần không hiểu ý mà Hermann Sparrow muốn bày tỏ.

Klein hơi nhếch khóe miệng, nét mặt trong bóng tối mang theo vài phần âm trầm:

"Lần đầu đến chơi nhà người khác, ở lại quá lâu là hành vi không lễ phép."

... Cách tư duy và hành vi logic của người này hoàn toàn khác với người bình thường... Không hổ là nhà mạo hiểm điên cuồng... Arges đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cầm đèn bão, cất bước đi về phía trước trong quang cảnh bóng mờ của mọi thứ đung đưa trong ánh trăng đỏ rực ảm đạm.

"Chúng ta xuất phát thôi."

Klein tự nhiên hạ hai tay xuống, đi bên cạnh Arges như đang dạo chơi vùng ngoại ô.

Hai người nhanh chóng tiến vào cánh rừng rậm đen mà ánh trăng gần như không thể rọi vào kia, thấy cây cối nơi đây đều cao lớn chắc khỏe, cành lá rậm rạp, cho dù là loại nhỏ nhất thì một người cũng không ôm hết được.

Mà đặc thù chung của chúng là vỏ cây có hình dạng vảy rõ ràng, từng lớp vảy dày xếp chồng lên nhau, giống như nó có thể sống lại và động đậy bất cứ lúc nào.

Giống như biến chủng của cây Long Văn, cây Xà Lân? Klein thu lại ánh mắt, chú ý đến đám cỏ dại trông có vẻ như không có vấn đề gì ở bên chân.

Anh và Arges đều không nói gì, chỉ giữ nguyên trạng thái im lặng dị thường, không hề vì xung quanh quá yên tĩnh, bên cạnh lại có người mà cố gắng nghĩ ra gì đó để nói cho đỡ xấu hổ.

Hai người đi sâu vào trong, nương theo ánh đèn bão, thấy cây cối phía trước dần trở nên thưa thớt.

Rầm! Rầm! Rầm!

Hành loạt tiếng động nặng nề từ trong đó truyền ra, ngày càng đến gần Arges và Hermann, ngày càng rõ rệt.

Khi hai người tiến vào khu vực quang đãng kia, ánh đèn bão rốt cuộc chiếu tới nơi phát ra âm thanh, để họ nhìn rõ từng bóng hình đang khom người hoặc nằm sấp trong bóng tối.

Trong những bóng hình đó có con người, có khỉ đầu chó, có sơn dương, có hổ, chúng hoặc cầm đá, hoặc sử dụng nanh vuốt, đang không ngừng mài vào cây cối và đá vôi chồng chất trước mặt, giống như đang xây dựng một tòa cung điện.

Không còn cành lá rậm rạp che khuất, một vài ánh trăng đỏ rực xuyên qua sương mù dày đặc rọi xuống đất, phủ lên trên những bóng hình này, khiến chúng nhuộm một màu máu nhàn nhạt.

Có con người? Ánh mắt Klein chợt chăm chú nhìn, anh xòe năm ngón tay trái ra. Arges thì thả chậm bước chân, để dây thanh quản luôn nằm trong trạng thái có thể rung lên bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, các bóng hình kia dường như cảm ứng được, đồng thời dừng động tác trên "tay", đồng loạt xoay người lại, nhìn về phía hai người ngoài.

Chúng hoặc là sắc mặt tái nhợt, hoặc là da lông khô khốc, hoặc là làn da thối rữa, không giống sinh vật sống cho lắm.

Tử thi... Có sinh vật siêu phàm đang sử dụng tử thi để xây cung điện cho mình? Ánh mắt Klein lướt qua chúng, hướng về chỗ xa hơn, thấy một huyệt động tối tăm đang chênh chếch tiến sâu vào lòng đất, cỏ dại xung quanh bị bật gốc, có mấy chiếc lông chim trắng dính dầu mỡ màu vàng nhạt rơi rải rác xung quanh.

Lông chim... tử thi... Klein lập tức nhớ tới sẩn phẩm phụ từ kế hoạch Tử thần nhân tạo của Linh Giáo Đoàn, lại liên tưởng đến khí tức lây nhiễm khiến mình mọc ra lông chim kia.

"Lãnh chúa" trong khu vực này không hề yếu... Anh bình tĩnh đưa ra phán đoán.

Lúc này, Arges đang cẩn thận quan sát chợt do dự hai giây rồi lên tiếng đề nghị:

"Lúc trước tôi chưa từng gặp tình huống này, không rõ về cấp bậc của sinh vật siêu phàm này. Chi bằng chúng ta đi vòng qua nó, lựa chọn mục tiêu có thể chắc chắn hơn?"

Trực giác nói với y rằng trong hang động tối tăm dưới đất kia đang che giấu một cái gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Chỉ chờ anh nói vậy thôi! Klein đang duy trì hình tượng của Hermann Sparrow thầm thở phào một hơi, a lên một tiếng:

"Làm thế có phải hơi thiếu lễ phép không?"

Anh vừa dứt lời, mặt đất đột nhiên rung lắc, dường như có sinh vật nào đó ở dưới đang trở mình!

Cảm thấy mặt đất chấn động, Arges chợt giật thót tim, liếc mắt nhìn Hermann Sparrow, dùng hành động để thay thế ngôn ngữ.

Gió lốc thình lình gào thét xuất hiện bên cạnh y, giúp y dễ dàng chạy sang bên cạnh với tốc độ nhanh hơn.

Sở dĩ Arges trực tiếp làm vậy là vì lo Hermann Sparrow đột nhiên phát điên, quyết định săn bắn sinh vật khủng bố đang ẩn náu dưới mặt đất tối tăm. Nếu làm vậy, cho dù cuối cùng hai người có thể thắng, nhưng sẽ cực kỳ bất lợi đối với hành động thăm dò về sau.

Mà là một "Thủy thủ" có kinh nghiệm phong phú, y biết hành động quyết đoán sẽ có tính hướng dẫn và tính lây lan, có thể khiến đồng đội chưa kịp đưa ra quyết định theo bản năng đi theo hoặc là bắt chước.

Klein thấy thế, âm thầm thở phào một hơi, bỏ qua việc thảo luận về vấn đề lễ phép, sải chân chạy bình bịch theo sau "Người Treo Ngược".

Tiếp đó, anh cảm thấy có một cơn cuồng phong từ dưới chân thổi lên, vừa đẩy vừa nâng anh chạy về phía trước, điều này khiến anh giảm bớt sức lực phải bỏ ra để chiến thắng sức hút của trái đất, cũng có thêm động lực, tốc độ nháy mắt không chỉ tăng lên gấp đôi!

Trong tiếng gió gào thét, Klein và Arges chạy ra khỏi khu vực thưa thớt cây cối, lách vào trong bóng tối sâu thẳm ở bên cạnh.

Đúng lúc này, tim hai người bỗng đập chậm lại, không giống như đang vận động mạnh, mà có phần giống trạng thái nằm phơi nắng buổi chiều rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Klein lập tức cảm thấy cả người rét run, sự âm u khó có thể diễn tả bằng lời không hiểu sao đột nhiên hiện lên, từ từ ngấm dần vào trong cơ thể.

Cùng lúc đó anh thấy có một bóng đen khổng lồ đang cao lên từ phía sau dần dần bao phủ ánh sáng từ chiếc đèn bão của Arges, trong đầu tự nhiên hiện ra cảnh tượng tương ứng:

Trong hang động dưới đất tối tăm chui ra một con rắn khổng lồ một người ôm không xuể, con rắn này có những lớp vảy to lớn màu xanh đen và đôi mắt khoa trương giống như đang bùng lên hai ngọn lửa.

Giữa khe hở của các lớp vảy mọc ra lông chim màu trắng dính đầy dầu mỡ màu vàng nhạt, sau lưng thậm chí còn có thể xòe ra một đôi cánh chim dày.

Con rắn khổng lồ này nửa bò nửa bay mà nâng cơ thể lên, quấn quanh một gốc cây đại thụ đồ sộ, thè ra chiếc lưỡi màu đen sì, từ xa xa nhìn chăm chú vào hai bóng người đang xâm nhập vào khu vực gần đó.