← Quay lại trang sách

Chương 966 Giáo đường của ai (2)

Giờ phút này, trong đầu Klein tự nhiên tưởng tượng ra một hình ảnh:

Từng tín đồ thành kính phủ phục dưới đất, bò về phía trước, được một đoạn lại dùng trán cùng mình đập mạnh xuống đất, bắn ra cả máu tươi.

Thấy Hermann Sparrow chuyển ánh mắt đi, không quan sát nữa, Arges dò hỏi:

"Thần Viễn Cổ Thái Dương?"

Cùng lúc đó, hắn không hiểu sao lại cảm thấy vừa rồi bên cạnh Hermann Sparrow có gió lạnh thổi qua, nghi ngờ xung quanh có oan hồn và u ảnh đang ẩn náu.

Liên tưởng đến khả năng kiểm soát kỳ dị của con khỉ đầu chó lông xoăn biến dị, Arges mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không nói ra.

Nghe thấy câu hỏi của "Người Treo Ngược", Klein vốn định cười khẽ một tiếng, đáp lại rằng "Anh cũng có thể gọi ông ấy là Chúa sáng tạo tất cả, thần toàn trí toàn năng", nhưng chợt nhận ra giọng điệu và dùng từ ấy hơi giống "Kẻ Khờ", chứ không phải là của Hermann Sparrow, nên kiềm chế bản thân, chỉ khẽ gật đầu:

"Điều này không khó nhìn ra."

Arges lặng lẽ thở ra một hơi, càng thêm kỳ vọng vào món vật phẩm được mai táng sâu trong tòa giáo đường này.

Hai người đồng thời đưa ra quyết định, đi thẳng về phía cuối đại sảnh.

Khi đến gần, Klein rốt cuộc cũng biết ở nơi đó có một hàng bậc thang dẫn xuống.

"Khu vực dưới lòng đất?" Anh dùng lời lẽ ngắn gọn hỏi một câu.

Arges lắc đầu, nói:

"Tôi không thể khẳng định, tôi chưa từng xuống đấy."

"Mặc dù Zillingers đã thử đi vào, nhưng chưa được mười phút thì đã quay về đây, hơi thở cũng trở nên khá yếu ớt."

Klein gật đầu như có điều suy nghĩ, thuận miệng nói:

"Dường như anh rất quen thân với anh ta."

Nếu là người khác hỏi vậy, Arges chắc chắn coi như không nghe thấy, không trả lời ngay trước mặt, nhưng trong lòng anh ta, "Thế giới" Hermann Sparrow chính là quyến giả của Ngài "Kẻ Khờ", câu hỏi của anh ta biết đâu lại đại diện cho ý của vị kia, cho nên phải cư xử cẩn thận.

Sau khi cân nhắc vài giây, Arges nói bằng giọng trầm thấp:

"Tôi với anh ta là đồng hương, từng làm người hầu trong một giáo đường nhỏ."

"Mục sư ở nơi đó là một người tính khí thất thường, thích trừng phạt người hầu. Zillingers không chịu nổi, đã lén trốn đi, trở thành hải tặc."

Còn có cả một quá khứ như vậy... ngài "Người Treo Ngược" cũng là một người có tâm sự... Klein không hỏi sâu thêm, chỉ dọc theo từng bậc cầu thang đi xuống dưới trong sự yên tĩnh của giáo đường đổ nát.

Tuy tiếng bước chân của anh đã cực kỳ khẽ, nhưng trong không gian như vậy vẫn nghe rất rõ ràng, vang vọng về phía xa.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi hết cầu thang, lại thấy một chiếc cổng tò vò có vòm cuốn khác.

Hai bên cổng tò vò có hai bóng đen, lặng lẽ không tiếng động mà đứng đó, vĩnh viễn không thay đổi.

Klein và Arges đồng thời dừng bước lại, nhìn về hai bóng đen kia, phát hiện đó là hai pho tượng đá. Chúng đều có giới tính nam, cả vật thể màu xám trắng, một pho mặc áo giáp hình thùng nước trên người, một pho khoác áo jacket khá là mang phong cách thời cận đại, vẻ mặt tràn đầy đau đớn, đôi mắt lồi ra, giống như đang trừng mắt nhìn gì đó.

Thấy cảnh tượng này, Klein đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nhớ lại cảnh tượng mình vừa gặp ở bên ngoài:

Anh và Arges đều xuất hiện dấu hiệu hóa đá, may mà kịp thời thoát khỏi ảnh hượng, nếu không thì thật sự đã biến thành tượng đá rồi!

Đây... không phải là con người cũng gặp phải cảnh tượng tự đấy chứ... Nếu vừa rồi mình và Arges bị hóa đá thì có phải cũng sẽ được "chuyển" xuống lòng đất của tòa giáo đường cổ xưa, canh giữ chiếc cổng tò vò này qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm không thay đổi hay không? Vậy thì thứ có năng lực hóa đá không phải đang sợ hãi khu di tích này sao? Klein không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, da đầu hơi tê dại.

Anh khống sự biến đổi trên nét mặt, nghiêng đầu nhìn "Người Treo Ngược", phát hiện đồng tử của người đàn ông thô kệch làm bạn với biển này cũng đang to ra, bàn tay nắm con dao ngắn cũng chặt hơn nhiều.

Ngài "Người Treo Ngược" cũng có suy đoán giống mình, không cần mình phải giải thích rõ ra nữa... Klein chỉ vào cổng tò vò nói:

"Bên trong khả năng còn có nhiều tượng đá hơn."

Arges gật đầu, nửa lo lắng nửa đùa giỡn nói:

"Chỉ hi vọng đừng nhìn thấy chúng ta."

Nếu mình và Arges một bên tin chắc đã thoát khỏi hiệu quả hóa đá, một bên lại nhìn thấy bức tượng của mình ở khu vực dưới lòng đất thì đó chính là một chuyện rất khủng khiếp... Klein suy nghĩ hai giây, nói với "Người Treo Ngược":

"Anh có năng lực nhìn xuyên bóng đêm không?"

Ý của anh thực sự là ánh sáng từ đèn bão vô cùng bắt mắt trong bóng tối thuần túy dưới lòng đất, dễ dàng gây ra những biến cố không cần thiết, cho nên nếu có năng lực nhìn xuyên bóng đêm thì tốt nhất là dập ánh lửa đi.

Mà ý nghĩa ẩn giấu trong đó, anh tin rằng ngài "Người Treo Ngược" có thể nhận ra được.

Arges thản nhiên đáp:

"Có."

Một người danh sách con đường "Thủy thủ" có thể ẩn sâu, đương nhiên là có năng lực "Nhìn xuyên bóng đêm".

Klein nhìn hắn một cái, không lên tiếng, nhưng ý tứ thì thể hiện ra hết sức rõ ràng:

Vậy vì sao anh còn muốn dùng đèn bão?

Arges nghiêm túc đáp lại:

"Một là để kẻ địch hiểu lầm, khi chúng thấy tôi sử dụng đèn bão để chiếu sáng, theo bản năng sẽ cho rằng tôi không có năng lực 'Nhìn xuyên bóng đêm'. Đợi đến khi họ phá vỡ đèn bão, sau khi cố gắng tạo ra môi trường tối tăm, tôi có thể cho chúng một bất ngờ."

Thật là nham hiểm... Klein nhất thời không tìm ra lời lẽ để đối đáp.

Arges tiếp tục nói:

"Hai là đề phòng tình huống cùng loại với thành Bạc Trắng, trong bóng tối thuần túy không ánh sáng có thể sẽ ẩn giấu nguy hiểm trí mạng."

Có lý... Klein không tỏ ý bảo đối phương tắt đèn bão nữa, đi qua hai pho tượng đá, trong ánh mắt chỉ còn đọng lại đau đớn của chúng, đi thẳng qua cổng tò vò vào khu vực dưới lòng đất.

Bởi vì không biết pho tượng hóa đá rốt cuộc có ý nghĩa gì, cũng không rõ người hóa đá đã hoàn toàn chết hay chưa, Klein không thử đi phá nát chúng, để thu hoạch vật phẩm thần kỳ và đặc tính phi phàm có khả năng tồn tại.

Sau khi đi qua cổng tò vò, tiến vào khu vực lòng đất, trước mặt Klein và Arges không còn một tia sáng tự nhiên nào nữa, trần của nơi này còn khá nguyên vẹn, không có giếng trời cho nên ánh trăng đỏ rực xuyên qua sương mù cũng không thể chiếu vào đến đây.

Arges lập tức nhấc cao đèn bão trong tay một chút, khiến hành lang rộng lớn nhưng không thấy tận cùng được nhuộm một lớp ánh sáng ảm đạm.

Klein liếc mắt nhìn, ít nhất phát hiện được sáu pho tượng đá hình dáng con người có phong cách giống cổ đại, ngoài vẻ tuyệt vọng và đau đớn trên gương mặt thì không có chỗ nào giống nhau.

Bị tròng mắt không hề chuyển động nhìn chằm chằm vào, lại liên tưởng chúng có thể đã từng là người sống sờ sờ, Klein chợt lạnh dọc sống lưng, cảm thấy chỗ sâu trong hàng lang, nơi bóng tối đang ngự trị, dường như có một con quái vật khủng khiếp đang há miệng ra, chờ hai người chủ động bước vào bụng nó.

Kiềm chế cảm xúc đang dao động, Klein và Arges không ai lên tiếng, đi xuyên qua những pho tượng đá xám trắng có nét mặt vặn vẹo, bước từng bước về phía trước.

Đi khoảng mấy chục giây, bởi vì có ánh sáng từ đèn bão, Klein dù không cần dùng năng lực nhìn xuyên bóng đêm của "Oan hồn" Senol, vẫn có thể nhìn thấy một vài bức bích họa ảm đạm hư hỏng trên mặt tường hai bên.

Thỉnh thoảng cũng có mấy bức còn tương đối nguyên vẹn, khiến người ta có thể nhận ra chúng đang miêu tả cụ thể cái gì. Chủ thể của chúng không cần nghĩ cũng biết đó đều là bóng hình cao lớn đứng trước giá chữ thập và giá chữ thập đang tỏa ra từng tầng hào quang.