Chương 978 Nhắc nhở (2)
Klein như có điều suy đoán, lên tiếng:
"Việc này nên giải quyết thế nào?"
"Không cần giải quyết, về lâu về dài, đây là chuyện tốt, nhưng ở giữa sẽ có phiền toái không nhỏ." Will Onsetin nói bằng giọng trong trẻo: "Hơn nữa trên người anh đã mang theo khá nhiều chuyện, thêm một chuyện nữa cũng không sao. Tôi nhắc nhở anh là để anh chú ý thêm một chút, tránh bị phiền toái đánh bại."
Có lý, nợ nhiều không lo, nói không chừng còn có cơ hội sáng tạo, khiến đám chủ nợ đánh lẫu nhau... Sau khi cân nhắc tỷ mỷ, Klein tự phụ họa một câu trong lòng.
Sau đó anh chuyển sang hỏi:
"Một người bạn của tôi muốn lấy được một giọt máu của sinh vật thần thoại, hi vọng biết được rốt cuộc ngài muốn cái gì?"
"Muốn gì ư?" Will Onsetin cười nhạo: "Tôi cần rất nhiều thứ, ví dụ như biện pháp để cất giữ 'Xúc xắc xác suất', ví dụ như giúp tôi xử lý cái tên Ululuth kia. Nếu thật sự có thể làm được, các anh muốn lấy mấy ống máu cũng không thành vấn đề! Nhưng có thể làm được không?"
Nếu có thể làm được, vì sao còn phải đi mạo hiểm xử lý Ululuth? Trực tiếp đối phó với "Rắn vận mệnh" đang suy yếu như anh chẳng phải tốt hơn sao? Klein vừa nghĩ bụng vừa lắc đầu với vẻ chắc chắn:
"Không thể."
"Vậy thì nghĩ cái khác, tôi cũng không gấp." Will Onsetin dừng một chút rồi nói: "Cô gái cao ngạo trong vũ hội đêm nay có chút vấn đề, nếu anh có cơ hội nói chuyện với cô ta thì có thể dẫn đề tài đến việc cảnh trong mơ."
Herrell? Cảnh trong mơ? Klein gật đầu như có điều suy nghĩ:
"Được."
Thấy Will Onsetin dường như có ý rời đi, anh vội vàng nói:
"Con hạc giấy kia sắp bị phá hủy rồi, về sau nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, tôi phải dùng cách gì để liên lạc với anh?"
Will Onsetin im lặng một lát rồi nói:
"Chẳng lẽ anh trông chờ vào việc tôi sẽ gấp hạc giấy cho anh ở trong bụng mẹ? Cho dù gấp được thì anh cũng không lấy được đâu!"
"Nếu tôi muốn tìm anh, chỉ cần anh còn ở đây, thì trong mơ lúc nào cũng được."
"Nếu anh có chuyện khẩn cấp thì cứ trực tiếp đến gặp cha tôi! Chẳng phải dùng hạc giấy cũng phải đợi rất lâu đấy thôi?"
"Được rồi, là một thai nhi còn chưa ra đời, tôi phải đi ngủ bù, có chuyện gì sau này nói tiếp."
Klein đành phải gật đầu:
"Nếu anh không có chuyện gì khác muốn nói."
Bóng hình Will Onsetin đang định tan biến thì đột nhiên ngừng lại, hai giây sau mới nói:
"Còn có chuyện nữa."
"Chuyện gì?" Klein lại căng thẳng tinh thần.
Will Onsetin "à" một tiếng, đáp:
"Đầu bếp của anh làm kem rất ngọt..."
Hả? Trong thời gian ngắn Klein không thể nhận ra đối phương đang nói cái gì, mãi đến khi chiếc xe đẩy trẻ em màu đen biến mất khỏi mặt gương, anh mới lấy lại tinh thần, khóe miệng không kiềm được giật giật.
Sau khi giải quyết vấn đề bụng dưới gồ lên, anh rửa tay ra ngoài, tìm người hầu nam Richardson, dặn dò:
"Đi xuống nhà bếp, bảo họ giảm độ ngọt của món kem xuống."
Richardson không hỏi vì sao, lập tức nghe lời, đến khi vào nhà bếp với nghĩ đến một vấn đề:
Hình như ngài Dwayne Dantes còn chưa chạm vào món kem, sao lại biết nó hơi ngọt?
Đối với vấn đề này, Richardson nhanh chóng có đáp án, anh ta cho rằng có vị khách thưởng thức kem xong đã nói việc đó cho ông chủ của mình biết.
Tuy điều này không được lịch sử lắm, nhưng cũng không phải chuyện hiếm gặp, hơn nữa bạn bè thân thiết sẽ chủ động nhắc nhở với thiện ý, tránh cho chủ nhân vũ hội bị đánh giá không hay.
Lúc này, vì khiêu vũ vẫn đang tiếp tục, Klein không vội cân nhắc bạn nhảy ngay, mà đi đến cạnh chiếc bàn dài, định tranh thủ thời gian ăn thêm chút đồ ăn ngon.
Anh vừa chọn một miếng thịt cá nướng Disi không xương, thì bỗng thấy Velma Goretti đến gần, lấy một ly trà đá ngọt.
Quý cô này khẽ gật đầu với chủ nhân vũ hội, mỉm cười nói:
"Đồ uống này rất ngon, trước kia tôi chưa bao giờ được thưởng thức."
"Trà đá ngọt đến từ phía nam." Klein cười giải thích một câu, tùy ý liếc nhìn bụng đối phương: "Hình như thằng nhóc rất ngoan, à, có lẽ là cô nàng."
Velma cười nói:
"Hầu hết thời gian đều như vậy, chỉ có nửa đêm thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm."
Nửa đêm... thỉnh thoảng... không phải là lúc trả lời câu hỏi của mình đấy chứ... Klein đột nhiên hơi xấu hổ, giả vờ như không nghĩ tới chuyện đó, chuyển sự chú ý sang bàn ăn.
Velma vừa uống trà đá ngọt, vừa quay về chỗ vừa nói chuyện trước đó.
Đợi đến khi bài khiêu vũ mới bắt đầu, Klein giao đĩa ăn và ly cho người phục vụ bên cạnh, nhìn về vị trí của Herrell rồi chậm rãi đi tơi, mỉm cười cúi chào:
"Tiểu thư, tôi có vinh hạnh mời cô khiêu vũ không?"
Herrell im lặng vài giây, đặt ly rượu sâm banh trong tay vào khay của người phục vụ bên cạnh, lễ phép đáp lại:
"Đây cũng là vinh hạnh của tôi."
Trong giai điệu khoan thai êm dịu, Klein và Herrell đang khiêu vũ, hai người một thì có dáng người cao lớn, một thì có dáng người thon thả cao gầy, ngoại trừ tuổi chênh lệch hơi nhiều thì bất kể là động tác, tiết tấu hay khí chất bên ngoài đều vô cùng tôn nhau lên, rất đẹp mắt, gần như có thể làm mẫu để dạy học.
Klein chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, lúc khẽ xoay tròn, anh hỏi như thể tùy ý:
"Lúc trước tôi luôn mơ thấy ác mộng, cũng may có nữ thần phù hộ, đến giáo đường cầu nguyện vài lần, uống mấy chén nước thánh, nửa đêm không bị giật mình tỉnh giấc nữa."
Herrell lặng lẽ nâng ánh mắt lên, hai giây sau mới nói:
"Ác mộng kiểu gì?"
Không ngờ lại có hứng thú với đề tài này... Will Onsetin nói không có vấn đề gì cả... Klein mỉm cười đáp lại:
"Ở trong một tòa giáo đường đổ nát bỏ hoang, sau đó bị các loại quái vật truy đuổi."
"Nhưng cô cũng biết đấy, chuyện trong mơ rất khó để nhớ kỹ từng chi tiết. Tôi không thể miêu tả nổi đám quái vật đó rốt cuộc có hình dáng thế nào."
Herrell không nói gì, nhưng trong đôi mắt nâu đậm sáng ngời tràn ngập vẻ không tán thành.
Nói cách khác, cô ta cho rằng chuyện trong mơ cũng không phải là không thể nhớ được.
Klein ôm lấy cô ta, bước một bước, cười nói:
"Quả thật, trước kia tôi cũng có thể nhớ được cảnh trong mơ."
"Hồi tôi còn ở nam đại lục, tôi mơ thấy một tòa lăng tẩm xây ngược, nó tạo thành từ một tảng đá đen xì, kéo dài vào trong lòng đất, cũng có rất nhiều xác sống mọc đầy lông chim màu trắng, muốn bắt tôi vào."
"Tôi nằm mơ liên tục mấy ngày chỉ một giấc mộng kiểu thế. Nói ra thì hơi mất mặt, lúc ấy tôi đã rất sợ hãi, cuống quýt chạy tới thành phố gần đó, tìm câu lạc bộ Nhà bói toán, mời họ giúp tôi suy luận cảnh trong mơ. Kết quả nhận được là tôi có thể đã mạo phạm phải tín ngưỡng của một bộ lạc Tử Thần nào đó trong lúc thu mua đặc sản."
"Điều kỳ quặc là, lúc tôi đến xin lỗi, dâng lễ vật cho bộ lạc kia, và tham dự một buổi lễ chúc mừng của họ, thì sau đó không mơ thấy ác mộng đó nữa."
Những nội dung ở trên đều được anh bịa ra từ góc độ của một Nhà bói toán, mục đích là khiến cho Herrell hứng thú, xem cô ta có tự giác lộ ra điều gì không. Đồng thời, đây cũng là một đề nghị kín đáo, không khiến người ta nghi ngờ, ý giấu bên trong đó là, nếu Herrell có từng bị cảnh trong mơ quấy rầy, thì tốt nhất là đi tìm thành viên câu lạc bộ Nhà bói toán, hoặc là mục sư của giáo đường để giải mộng, không cần mù quáng tin tưởng vào nội dung trong mơ, tự mình lỗ mãng thử nghiệm.