← Quay lại trang sách

Chương 980 Lần thứ hai hoảng hốt (1)

Furth vẫn còn đánh bạc, sau khi trở thành "Nhà chiêm tinh" thì bắt đầu thắng khoản tiền lớn? Hoặc là rốt cuộc đã coi kho bạc của ngân hàng thành mục tiêu, dựa vào năng lực "Mở cửa" để đánh cắp tiền trong đó? Trong nháy mắt, Hugh đưa ra rất nhiều suy đoán, nhưng không tìm thấy chứng cứ tương ứng.

Sau hai ba giây, cô ấy đưa ra quyết định, đó chính là cứ mỗi tuần sẽ tùy cơ hội mà giả vờ ra ngoài hai hôm, âm thầm quan sát xem rốt cuộc Furth đang làm gì.

Nếu không phải tin vào nhân phẩm và ranh giới cuối cùng của bạn mình, thì cô ấy thậm chí còn nghi ngờ đối phương đã trở thành tình nhân của người giàu có hoặc người phi phàm có năng lực nào đó.

"Nó, nó quá quý giá." Hugh xua tay, có ý từ chối món quà.

Furth đã chuẩn bị sẵn lý do, cười nói:

"Dù sao sau này mình vẫn còn rất nhiều chuyện cần phiền đến cậu, coi như là thù lao ứng trước đi."

"Chúng ta là bạn, không cần nói đến chuyện thù lao." Hugh do dự một giây, lắc đầu nói.

Furth đang chờ câu này, lập tức cười nói:

"Vậy thì coi như là quà sinh nhật tặng trước cho cậu, không được từ chối!"

"Nhưng còn hơn nửa năm nữa mới tới sinh nhật mình..." Hugh vừa than thở, vừa đưa tay ra, nhận đặc tính phi phàm "Kẻ thẩm vấn" kia.

...

Buổi sáng chủ nhật, Hugh kiềm chế sự kích động và mong chờ trong lòng, vẫn ra ngoài như bình thường, định đi lưu lại ám hiệu tương ứng ở một nơi đặc biệt, hẹn người đàn ông đeo mặt nạ của MI9 kia gặp nhau ở trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh vào ban đêm.

Sau khi có đặc tính phi phàm "Kẻ thẩm vấn", Hugh đã tiêu hóa xong ma dược "Quan trị an", chỉ cần lấy được phối phương chính xác, là có thể tấn thăng danh sách 7. Để bước thêm một bước vững chắc trong việc điều tra chân tướng năm đó, và hôi phục lại vinh quang gia tộc, cô ấy gấp rút muốn nhận thêm vài nhiệm vụ quân đội, mau chóng góp đủ công trạng.

Làm xong việc, cô ấy định vòng qua mấy nơi ở khu đông, xem có tin tức gì quan trọng không, sau đó về nhà theo dõi Furth, biết được bạn mình gần đây đang làm gì, có nguy hiểm hay không.

Nhưng khi cô ấy vừa đi vào khu đông đã cảm thấy hình như có người theo dõi mình.

Ai? Là một "Quan trị an", Hugh có trực giác nhạy bén trong việc theo dõi và bị theo dõi, lúc này trong lòng cô chợt căng thẳng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong hai ba tuần gần đây, cô ấy không hề gặp phải chuyện gì cần đặc biệt chú ý, mấy phạm nhân bị bắt cũng không thuộc về người phi phàm, cùng lắm là có chút liên hệ với nhóm xã hội đen nào đó, không có ái dám đắc tội với thợ săn tiền thường có chút danh tiếng ở khu đông cả, cho nên cô ấy nhanh chóng thu hẹp phạm vi mục tiêu lại, lờ mờ đoán ra người đang nhìn chằm chằm mình thuộc thế lực nào.

Thành viên Hội Cực Quang? Lần trước mình không tới cuộc tụ hội của ngài X, kết quả nơi đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện trường nghe nói vô cùng đáng sợ... Người của MI9 nói cho mình biết, ngài X bị người ta đánh chết ngay tại trận, còn mang thi thể đi, mà kẻ ám sát có dùng năng lực cấp Bán Thần... Hội Cực Quang đang bố trí điều tra ai gây ra chuyện đó? Mỗi một người nhận được lời mời đến cuộc tụ hội đều trở thành mục tiêu của họ? Tuy Hugh đôi khi hấp tấp và liều lĩnh, cách thức tư duy khá trực tiếp, nhưng trên cùng một lĩnh vực, có trực giác mạnh mẽ, chỉ chớp mắt là có thể nghĩ đến điểm mấu chốt.

Mà trong chuyện ngài X bị giết, một mặt cô ấy cảm thấy may mắn khi mình bị Furth kéo đi, không tham gia buổi tụ hội đó, tránh được biến cố, một mặt cho rằng mình không có vấn đềi gì, có thể vượt qua được bất cứ kẻ nào bất cứ cách thức điều tra nào. Cho nên khi chạm mặt với người đàn ông đeo mặt nạ của MI9 vào tuần trước, cô ấy rất thản nhiên cùng tự tin, tiện tay nhận được nhiệm vụ điều tra chân tướng vụ án. Đáng tiếc là, cô ấy cũng không rõ lắm rốt cuộc có người phi phàm nào tham gia lần tụ hội đó, không thể nào bắt tay vào điều tra.

Ừm, ngày MI9 kia nói cho mình biết, người của hội Cực Quang không phải là đồ điên đã phát bệnh, mà là đồ điên còn ủ bệnh, không thể dùng logic của người bình thường để phỏng đoán được hành vi của họ, cho dù họ xác nhận mình không có vấn đề gì thì cũng có thể tiện tay giết chết mình để trút giận, cảnh cáo hung thủ thực sự... Tinh thần Hugh căng thẳng cao độ, cô ấy bước về phía trước, một lần nữa sắp xếp lại tuyến đường hoạt động trong khu đông.

Trên tuyến đường ấy, bất cứ lúc nào cô ấy cũng có được các bạn bè trợ giúp, nếu bị tấn công, cũng có cơ hội khá lớn để đào thoát hoặc phản đòn.

Đi một lúc, Hugh đột nhiên hơi ngẩn ngơ, phát hiện không biết mình đã đi về tới nhà ở khu JoWod từ bao giờ.

Hugh mờ mịt đi vào, lúc đang uống nước, thì bị Furth vỗ vai nói:

"Đi cùng tôi tới khu đông nhé."

Hugh ngây ra, rồi nói câu nói mà mình cảm thấy rất quen thuộc:

"Cậu, định ra ngoài lấy tài liệu?"

Furth lập tức phủ định câu ấy, tỏ ý lúc trước mình đã tiếp nhận một nhiệm vụ, phải giúp người ta tìm kiếm bụi do quỷ hồn để lại sau khi biến mất, mà linh hồn của các người chết trong nghĩa trang đã sớm bị tịnh hóa, đưa đến đất nước của mỗi thần linh rồi, nên chỉ có thể đến khu đông tìm kiếm.

Hugh do dự nói:

"Mình đang định tham gia cuộc tụ hội do ngài X triệu tập, chuyện của cậu không thể chậm lại một ngày sao?"

Furth trưng ra vẻ mặt khổ sở, nói mình đã dây dưa lâu quá, nhiệm vụ sắp quá hạn rồi.

Hugh thở dài, đồng ý đi cùng cô bạn tới khu đông tìm kiếm thi thể vừa mới chết hoặc là chết được một thời gian nhưng chưa bị ai phát hiện.

Hai người vừa định ra ngoài, thì Hugh bị một cơn gió bên ngoài thổi qua, cô ấy rùng mình một cái, chợt tỉnh táo lại, thấy có một nhà thơ hát dạo ngồi ở góc đường, tay gảy thất huyền cầm, hát một bài cao dao phổ biến ở nông thôn phía nam.

Hugh hơi nhíu mày, giơ tay day thái dương, cứ luôn cảm thấy vừa rồi mình đã thất thần, nhưng không nhớ nổi mình đã nghĩ gì.

Cô ấy tiếp tục duy trì sự cảnh giác cao, men theo tuyến đường đã dự tính, đến quán bar có bán bữa trưa, gặp ngay phải một cư dân khu đông thỉnh thoảng cung cấp tin tức cho mình ở đối diện.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi ba, hai mươi bốn, đôi lông mày được tỉa rất mảnh, tóc nâu dài đến vai, ngũ quan không tín là thô kệch, bôi thứ đồ trang điểm rẻ tiền, mang đến cho người ta cảm giác rất thiếu hài hòa.

"Sherman, mấy hôm nay có xảy ra chuyện gì không?" Hugh chào hỏi một tiếng.

Theo sự hiểu biết của cô ấy, người đàn ông trẻ tuổi tên là Sherman này luôn cho mình là nữ giới, chẳng qua vận mệnh đã trêu đùa anh ta, khiến anh ta trở thành đàn ông, việc này khiến anh ta đã gặp phải sự kỳ thị vô cùng nghiêm trọng trong nhiều năm trước.

Sherman nở nụ cười để lộ răng nanh:

"Rất yên bình, không có đàn ông nào mời tôi uống rượu."

"Uống rượu không tốt." Hugh còn thật sự khuyên bảo một câu, lướt qua đối phương, đi về phía quầy bar.

Sherman xì một tiếng, uốn éo đi ra khỏi cửa chính, đi thẳng về phía khu nhà mà mình thuê trọ.

Anh ta dừng lại ở cửa mấy chục giây, đi thêm hai bước về bên cạnh, gõ cửa phòng.

Cánh cửa gỗ kia kẹt một tiếng mở ra, một giọng nữ ngọt ngào khó giấu, trầm thấp truyền ra:

"Anh đã quyết định rồi sao?"

Sherman cất bước đi vào, trở tay đóng cửa phòng, nhìn về cô gái ngồi trên giường, mặc bộ váy đen:

"Tôi chỉ là hơi khó tin, không tin sẽ có chuyện thần kỳ như thế."

Trong mắt anh ta, cô gái kia có gương mặt hơi tròn, khí chất tao nhã, diện mạo không những ngọt ngào, mà còn có hương vị khác, rất quyến rũ, rất hấp dẫn.

Đương nhiên, với Sherman mà nói, anh ta hâm mộ cô nhiều hơn là say đắm.

Cô gái mặc áo đen kia đáp với vẻ mặt hờ hững:

"Chẳng phải anh đã từng xem ảnh chụp trước kia của tôi rồi sao?"

Trong lúc ánh mắt cô chuyển động, luôn bất giác mang theo vẻ u buồn.