← Quay lại trang sách

Chương 990 Suy nghĩ bị quên mất (2)

Nghiêng đầu cảm ứng xung quanh, xác nhận cả con đường đều vô cùng yên tĩnh, Klein bắt đầu tin rằng mình đã không búng tay.

"Đây là năng lực phi phàm của "Kẻ trộm giấc mộng"? Dường như còn mạnh hơn Mobet khá nhiều... Nếu không phải có một lần quay vòng trên sương mù xám, nếu không phải mình có thói quen tổng kết lại kinh nghiệm sau mỗi chuyện thì có lẽ ngay cả việc suy nghĩ châm ngòi thuốc nổ bị trộm đi cũng không thể phát hiện ra được... Mình có lẽ cũng đã búng tay, nhưng không hề phối hợp với việc thao túng năng lực ngọn lửa, cho nên không xảy ra vấn đề gì..." Klein suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, chuẩn bị thử lại.

Cũng giống lần trước, để không bị kẻ truy ngược dòng suy nghĩ tìm ra, anh vẫn dùng nghi thức triệu hồi bản thân, tự mình hưởng ứng mình.

Mang theo lá bài "Hoàng đế đen", Klein ra khỏi số 160 phố Berklund từ một phía khác, cố ý vòng qua hai con phố mới đến cổng vào cống thoát nước.

Lần này anh không tới gần lối rẽ kia, chỉ đứng ở chỗ không xa cửa vào, nhờ vào việc khoảng cách thao túng ngọn lửa đã được tăng lên, anh cảm ứng thuốc nổ, rồi nâng tay phải lên.

Nâng lên lại hạ xuống, Klein nhanh chóng kết thúc triệu hồi, quay về phía trên sương mù xám, tránh bị tấn công từ một sự tồn tại chưa biết.

Anh không vội vàng quay về thế giới hiện thực ngay, mà ngồi trên ghế của "Kẻ Khờ", tái dựng lại quá trình vừa rồi.

Mình lại quên mất đã châm ngòi nổ hay chưa rồi... Nếu không phải ép mình hồi tưởng lại, thậm chí ngay cả vấn đề này mình cũng sẽ không suy xét đến... Thật sự có chút lợi hại, vị dẫn đường cho Herrell xuống đào bới ở dưới cống thoát nước kia có lẽ là Bán Thần... Vì sao hắn không trực tiếp "ký sinh" trên Herrell? Hay là vì nguyên do gì đấy, hắn bị phong ấn trong chỗ nào đó dưới cống thoát nước, chỉ có thể lộ ra chút sức mạnh, thông qua giấc mơ để nhờ Herrell hỗ trợ? Người khiến cho "Ngón tay gãy" sinh ra phản ứng dị thường vì định luật tập hợp đặc tính phi phàm cùng loại cũng là hắn? Hắn không thể kiểm soát việc lưu lại dấu vết ở phương diện này? Klein khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ như có điều suy nghĩ.

Sau khi đã có suy đoán đại khái, anh phát hiện mình dường như không thể thực hiện được kế hoạch đã định.

Bởi vì anh vừa tiến vào cự ly có thể thao túng được ngọn lửa để châm ngòi nổ thì chắc chắn sẽ bị ăn cắp mất suy nghĩ tương ứng trong đầu, cho dù sau đó có thể hồi tưởng lại thì cũng không thể cưỡng ép bù lại.

Suy nghĩ đến việc Herrell ở trong nhà mà cũng bị giấc mơ ảnh hưởng đến, Klein nghi ngờ năng lực phi phàm của vị kia có lẽ không chỉ giới hạn ở cửa vào cống thoát nước. Nếu bị hắn phát hiện "Hiệp đạo" Hoàng đế đen liên quan đến Dwayne Dantes, thì cho dù mình ở trong phòng ngủ cũng sẽ mất đi ký ức và suy nghĩ tương ứng.

Nhưng hắn không thể nào xuyên qua sương mù xám để phong tỏa mình... À, hắn nghĩ rằng làm vậy có thể dễ dàng ngăn mình "báo cảnh sát" sao? Klein thầm nghĩ, cẩn thận ngoắc tay gọi một tờ giấy ra, rút lấy một chút sức mạnh trong không gian thần bí phía trên sương mù xám, mượn nghi thức còn chưa bị gián đoạn, hiển hóa ra Thiên sứ, làm quấy nhiễu một cách ép buộc.

Làm xong việc này, anh lại mang theo lá bài "Hoàng đế đen", nhờ vào "Cửa triệu hồi" tiến vào phòng ngủ của mình.

Lúc này Klein đang tính đi con đường khác, tùy tiện tìm một hộ gia đình, mượn giấy bút, viết nội dung "cuối lối rẽ thứ sáu phía tay trái trong cống thoát nước của phố Berklund, có một lối đi bí mật, nghi ngờ có Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" đang ẩn náu ở đó vân vân", sau đó dùng hình tượng "Hoàng đế đen", dán tờ giấy lên cửa Giáo đường St. Samuel, thông báo trực tiếp!

Đương nhiên, anh sẽ lễ phép gõ cửa, để cho các Giám mục trong giáo đường phát hiện ra, tránh cho người thường đọc được trước.

Đôi khi, cách thức nguyên thủy nhất lại hữu hiệu nhất! Klein đang muốn rời khỏi số 160 phố Berklund từ phía khác, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất hơi rung chuyển một chút, một tiếng nổ trầm thấp từ chỗ sâu truyền ra.

Châm ngòi rồi? Thuốc nổ được châm ngòi rồi? Ai châm ngòi? Klein ngạc nhiên đứng khựng lại.

Việc này chắc chắn là không phải do anh làm, bởi vì không có khả năng sẽ nổ muộn như vậy. Lúc trước trong cống thoát nước không có bất cứ ai khác cả, cho dù có, muốn châm ngòi thì chắc chắn cũng bị trộm mất suy nghĩ ấy trong đầu.

"Trừ phi Bán Thần vừa vặn tìm tới cửa, nhưng làm sao mà trùng hợp như vậy được..."

"Còn một khả năng nữa, chính vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia tự mình làm... Lúc trước hắn liên tục ăn trộm suy nghĩ của mình, ngăn cản mình thao túng lửa, là đang tranh thủ thời gian, tìm kẽ hở để rời đi, giờ rốt cuộc đã hoàn thành, vì thế cho nổ thuốc nổ để phi tang chứng cứ?

"Suy đoán này có vẻ phù hợp với logic, bởi vì hắn chắc hẳn rất rõ một cường giả không thể bị truy nguyên ra lai lịch, nếu quyết tâm "báo cảnh sát" thì không thể ngăn cản được, biện pháp tốt nhất chính là giống như thằn lằn, tự đứt đuôi để tìm đường sống...

"Nhưng, nếu hắn có thể rời đi, thì vì sao phải dẫn đường Herrell xuống dưới đó đào bới lối đi bí mật? Hay là nếu rời đi sẽ tạo ra thương tổn rất lớn cho hắn?" Klein nghĩ đến một vài khả năng, nhưng không thể nào chứng thực được, mà anh tin rằng trong lòng đất xảy ra vụ nổ chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Vì thế, anh lập tức để lại mấy vật phẩm "Mấp máy đói khát", kết thúc triệu hồi, quay về phía trên sương mù xám.

Sau khi về thế giới hiện thực, anh bỏ dở nghi thức, thu dọn tế đàn, xử lý các dấu vết tương ứng, rồi lên giường nằm.

Số nhà 39 phố Berklund, nhà nghị viên Macht.

Herrell vốn không ngủ bị tiếng nổ trầm thấp và cơn rung chấn dưới đất dọa hết hồn, cô đi ra ban công, kéo rèm ra, nhìn về phía cửa vào cống thoát nước ở phía xa xa, không phát hiện ra vấn đề bất thường rõ ràng nào.

Quan sát một lúc xong, cô mang theo đầy nghi ngờ quyết định hủy bỏ hành động hôm nay, yên tâm đi ngủ.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy chít chít, vội vàng nhìn về góc ban công. Nơi đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con chuột màu xám trên lông dính đầy nước bẩn.

Klein nằm trên giường, cuối cùng vẫn không thể ngủ một giấc thẳng đến sáng, bởi vì anh cho rằng phần lớn người ở trên con phố này đều bị động tĩnh dưới lòng đất đánh thức, nếu mình ngủ không biết trời trăng gì ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Quả nhiên, anh vừa mới rời giường ra ngoài ban công, kéo rèm cửa lên, giả vờ tìm kiếm nơi bắt nguồn của tiếng nổ rền vang, thì quản gia Walter cũng đã đến gõ cửa, bố trí hai người hầu vác súng săn bảo vệ chủ nhân, đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Không lâu sau, các cảnh sát chạy đến, căn cứ vào lời kể của khá nhiều cư dân trong khu phố, họ quyết định phong tỏa mục tiêu là cống thoát nước.

Tiếp đó họ phát hiện ra điều gì, có mời "Kẻ Gác Đêm" đến trợ giúp hay không, thì thị dân bình thường như ngài Dwayne Dantes không thể nào biết được.

Bước đầu xác nhận sẽ không xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa, anh bèn đuổi quản gia và người hầu đi, mau chóng lên giường ngủ bù.

Đợi đến khi anh tỉnh dậy, phố Berklund đã trở lại bình thường, người đi đường tụm năm tụm ba qua lại, xe ngựa thỉnh thoảng lui tới, từng gốc cây ngô đồng Intis bên cạnh đường tiếp tục tô điểm thêm vẻ tĩnh mịch và yên ắng cho khu vực này.

"Kết quả điều tra thế nào rồi?" Klein vừa nhìn mình trong gương, vừa hỏi người hầu nam Richardson ở bên cạnh đang chỉnh trang lại quần áo giúp mình.

Richardson đã hỏi thăm rõ ràng từ sớm, chỉ đợi ông chủ hỏi là lập tức trả lời:

"Nghe nói có thành viên xã hội đen giao dịch vũ khí quân đội trong cống thoát nước gần đây, vô tình gây ra vụ nổ."

Quả là một cách giải thích hợp lý... Klein không hỏi thêm nữa, thậm chí còn không thèm suy xét xem vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" có thể ăn cắp suy nghĩ của mình kia cuối cùng đã đi đâu, có bị Kẻ Gác Đêm tìm được hay không.