Chương 997 Gần trong gang tấc (1)
Klein thay áo khoác màu đen của nhân viên thần chức ở bên cạnh, chuyển người trông coi nội bộ và quần áo của người hầu ở trước mặt xuống gầm giường, mình thì nằm lên trên, tính nhẩm thời gian.
Năm giờ ba mươi phút, anh rời giường trước giờ, ăn hết bánh mỳ trắng đã chuẩn bị từ tối qua, uống cốc nước trắng, yên lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Sắc trời hưng hửng sáng, Klein giữ trạng thái không biểu cảm, mở cửa đi ra, xuống tầng một, dọc theo tuyến đường mà bản thân đã bước đầu nắm được, rẽ về phía bên trái.
Đi một lát, anh không bất ngờ khi gặp phải một vị mục sư.
Đây là kinh nghiệm của người từng làm Kẻ Gác Đêm, cho nên Klein cũng không lo lắng không tìm thấy lối đi.
Vị mục sư kia đứng ở ngoài cánh cửa bí mật dẫn xuống khu vực dưới lòng đất, đang nâng tay phải lên, điểm bốn chỗ trên ngực theo chiều kim đồng hồ, nói:
"Cầu cho nữ thần phù hộ ông."
"Ca ngợi nữ thần." Klein khàn khàn đáp lại, đồng thời cũng vẽ hình vầng trăng đỏ rực trước ngực.
Anh không dừng lại, đi lướt qua vị mục sư kia, trong ánh đèn đuốc hai bên, bước từng bước xuống cầu thang, đến một ngã ba trước mặt.
Căn cứ vào sự hiểu biết đối với vị trí địa lý xung quanh, Klein tin rằng rẽ sang phía bên phải sẽ đi xa khỏi giáo đường, hẳn là đi đến một công ty bảo an nào đó ngụy trang thành "Kẻ Gác Đêm" hoặc là tổ chức khác, cho nên anh không chút do dự xoay người rẽ sang bên trái.
Đúng lúc này, anh thấy có một người đàn ông đeo găng tay đỏ từ đối diện đi tới.
Người đàn ông này có mái tóc đen, đôi mắt xanh, diện mạo xuất chúng, ăn mặc khá tùy ý, chính là Leonard Mitchell.
Thời điểm nhìn thấy Leonard Mitchell, cơ thịt trên lưng Klein nháy mắt trở nên cứng ngắc, tinh thần căng như dây cung được kéo đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng thể gãy đôi.
Anh nhớ rất rõ ràng, trong cơ thể của người bạn học thi sĩ có một Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" đang ký sinh, Pares Zoroaster, vị ấy có thể nhận ra được đặc thù của mình, từ đó phá vỡ lớp ngụy trang!
Nếu lão già kia mang chuyện người trông coi nội bộ có vấn đề nói cho Leonard biết, thì sẽ gây ra rắc rối lớn, chỉ có thể hi vọng người bạn học thi sĩ sợ bí mật của bản thân bị đưa ra ánh sáng, nên bóp mũi giả vờ không biết... Hồi còn ở Tingen, tuy anh luôn nói mỗi người đều có bí mật của mình, không cần phải để ý như vậy, nhưng đó là trong tình huống không trực tiếp nhắm vào giáo hội, ai biết ông ta có tự dưng nổi lên tinh thần chính nghĩa, quyết định tận trung với chức trách, mạo hiểm vạch trần, dù sao việc này cũng rất giống chuyện của Ince Zangwill... Trong chớp mắt này, trán của Klein suýt thì đổ mồ hôi lạnh.
Thẳng thắn mà nói, anh không dự liệu được sẽ gặp phải Leonard khi đi vào cửa Chanis, bởi vì đối phương đã là "Bao tay đỏ", chứ không phải là "Kẻ Gác Đêm" bình thường nữa, không cần luân phiên canh gác, mà địa điểm cũng không nên là dưới lòng đất mới phải.
Song, Klein chợt nghĩ tới một điểm mấu chốt.
Đó chính là người có thể phát hiện ra sự đặc thù của mình là Pares Zoroaster, chứ không phải là Leonard Mitchell, thái độ của người trước quan trọng hơn!
Lão già này biết rằng mình biết đến sự tồn tại của ông ta, một khi vạch trần lớp ngụy trang của mình, sẽ đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm, nhất định phải chuẩn bị tốt cho việc mình sẽ bị tố giác, đến lúc đó chắc chắn là sẽ làm hại lẫn nhau, chẳng ai có lợi cả, mà đối với một vị Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" không sùng bái nữ thần mà nói, việc này hoàn toàn không cần thiết... Nếu mình là ông ta, chỉ cần giả vờ không xảy ra chuyện gì, không nhắc nhở Leonard Mitchell, không đem an nguy của bản thân gửi gắm vào một suy nghĩ của kí chủ... Klein nhanh chóng làm rõ tư tưởng, lấy lại sự bình tĩnh, nghênh đón Leonard Mitchell đeo bao tay đỏ đi qua.
Leonard không để ý lắm, chỉ liếc mắt nhìn người trông coi nội bộ có mắt tóc lưa thưa màu muối tiêu đối diện, không nhịn được giơ tay phải lên, nửa che miệng, ngáp một cái.
Đây là buổi tối không ngủ được, rảnh rỗi không có việc gì, nên đến phòng canh gác tìm người chơi bài? Đúng là một "Người không ngủ" tiêu chuẩn... Klein đại khái đã rõ vì sao bạn học thi sĩ thân là "Bao tay đỏ" lại xuất hiện trong này rồi.
Anh nhớ lại phản ứng của những người trông coi nội bộ khi gặp "Kẻ Gác Đêm" lúc còn ở thành phố Tingen, bèn lặng lẽ gật đầu với Leonard, dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải điểm bốn chỗ trước ngực theo chiều kim đồng hồ, giống như vẽ hình trăng tròn.
Leonard dùng động tác giống vậy để đáp lại, không hề phát hiện ra điều gì, chỉ lướt qua người trông coi nội bộ có làn da nhăn nheo và cái mũi lớn, đi thẳng về phía trước.
Klein lặng lẽ thở hắt ra, vẫn duy trì tần suất và độ dài bước chân như ban nãy, đi thẳng một mạch đến đích.
Trước mặt anh là hai cánh cửa lớn màu đen, nặng nề và lạnh lẽo, bên trên khắc bảy cái thánh huy, dường như không có bất cứ thứ gì có thể lay chuyển được nó.
Klein nghiêng người, đi chếch hai bước, gõ cửa phòng trông coi, dưới sự chứng kiến của Kẻ Gác Đêm trực ban, mở cửa Chanis ra.
Bóng tối sâu thẳm bên trong nhất thời tuôn trào ra, cho dù bên trong có rất nhiều ngọn nến màu bạc được chạm khắc hoa văn đang lẳng lặng cháy lên, cũng không thể xua tan được loại cảm giác này, mà những ánh lửa màu lam thẫm kia ngược lại càng khiến không gian thêm im ắng tĩnh mịch.
Cùng lúc đó, Klein cảm thấy trong bóng tối có một thứ gì vô hình thổi qua da mình, xâm nhập vào trong cơ thể, xuyên qua giới hạn của chân thật và hư ảo, nối liền với "Oan hồn" Senol.
Bỗng nhiên, dù anh không mở đôi mắt linh giới cũng có thể nhìn thấy những sợi dây nhỏ màu đen giăng đầy phía sau cửa Chanis, chúng khẽ lắc lư, hoặc là cuộn tròn hoặc là kéo dài, giống như một quý cô nào đó đang xõa mái tóc của mình ra, hoặc là xúc tu của một sinh vật quái dị nào đó đang vung vẩy.
Klein lạnh lùng bước về phía trước, tiến vào nơi phong ấn, xoay đó xoay người, khéo cửa Chanis lại.
Lúc này, tiếng động bên ngoài dường như bị ngăn cách hoàn toàn, bên trong yên tĩnh hệt như đất nước của người chết, khiến người ta không tự chủ được mà bắt đầu liên tưởng, không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi. Điều này khiến Klein nhớ lại hồi còn nhỏ, cho dù không nghe truyện ma, nhưng thỉnh thoảng cũng nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, mở mắt trừng trừng nhìn vào bóng tối, không dám ngủ.
Chẳng trách nữ thần lại có danh hiệu "Nữ hoàng sợ hãi"... Klein chuyển ánh mắt sang bên cạnh, nhấc đèn bão đang đặt trong góc phòng lên, thuần thục châm lửa.
Ánh sáng lờ mờ lập tức rọi nghiêng xuống, nhuộm xung quanh thành màu lam thẫm.
Klein khoác áo dài màu đen của nhân viên thần chức, không vội vã đi vào lòng đất, xuống tầng hai tìm kiếm bút ký gia tộc Antigonus, mà ở phía sau cửa kiên nhẫn chờ đợi.
Anh đang đề phòng "Kẻ Gác Đêm" cần gấp một thứ gì đó, lại ngại ban đêm không thể lấy ra, chỉ có thể đợi đến hừng đông.
Căn cứ vào kinh nghiệm của anh, trong vòng năm phút sau khi người trông coi nội bộ tiến vào cửa Chanis là một trong những khoảng thời gian dễ bị quấy rầy nhất, chỉ cần có thể vững vàng vượt qua, chỉ cần trong quá trình đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì các hạng mục tài liệu cần lấy để dùng bình thường đều phải đợi đến khoảng tám giờ, cũng chính là thời gian đi làm tiêu chuẩn của nhân viên công chức và "Kẻ Gác Đêm".