← Quay lại trang sách

Chương 1014 Nấm thần kỳ (1)

Klein phát hiện, lần này nguyền rủa không thể dùng "Người giấy thế thân" chuyển đi hoặc chia sẻ nữa!

Panatia lúc này quay người, chuẩn bị nắm chắc thời gian rời xa trấn nhỏ sương mù, rời xa cái giáo đường xa xưa đáng sợ này, bởi vì lo lắng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lúc này, đôi mắt của cô đột nhiên ngưng tụ.

Thân thể của cô liên tiếp thoát đi, hóa thành từng cái mặt gương, nhưng nhưng không cách nào rời khỏi phạm vi 10 mét quanh "Cánh cửa".

Chỉ sau chừng 1 tới 2 giây đồng hồ, Panatia phát ra tiếng kêu bén nhọn, một sợi dây nhỏ vô hình cùng tóc đen thô to bắn ra, quấn quanh người cô, bên ngoài thì bao trùm lửa đen, ngưng kết thành băng cứng, một tầng nối tiếp một tầng.

Bỗng nhiên, toàn bộ đều tan rã, trong ánh mắt "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng hối hận.

Vẻ mặt của cô nhanh chóng trở nên cứng ngắc, phần cổ như là bị bàn tay vô hình bóp lấy, cả người bay lên phía không trung, buộc ở nơi đó, ánh mắt dần dần trắng dã, bề ngoài thì vẫn đẹp như trước.

Ở bên kia "Cánh cửa", thân thể "Hermann Sparrow" đã bị ngọn lửa đen kịt bao phủ, dần hòa tan giống như ngọn nến, mà ngài A đã bay qua cánh cửa không hiểu sao ho khan, nôn ra từng cây nấm tươi sáng, bên ngoài thân thể hắn cũng mọc ra rất nhiều cây nấm.

Khi "Hermann Sparrow" còn chưa hoàn toàn tan rã, hình ảnh sau cánh cửa hiện lên, xuất hiện một cái đại sảnh quang đãng.

Không, hoàn toàn không quang đãng chút nào, giữa không trung nơi đó có rất nhiều thi thể bay xuống, "bọn họ" có già có trẻ, có nam có nữ, ăn mặc hoặc là tinh xảo hoa lệ, hoặc là xa xưa, hoặc là tùy ý.

Những thi thể này giống hệt như bên giáo đường bên này, nhưng lại sinh động hơn nhiều, "Bọn họ" rậm rạp, lui tới, giống như đang trình diễn một đợt ca kịch long trọng, tái tạo chuẩn xác toàn bộ phản ứng những người ở trong một cái trấn nhỏ!

Klein thấy, sau lưng mỗi thi thể này đều có một cây xúc tu trong suốt trắng mịn, bề ngoài vẽ hoa văn phức tạp, vô cùng bí ẩn, tựa như có thể làm người ta nổi điên.

Vô số cây xúc tu đều hướng tới chỗ sâu trong đại sảnh, nơi đó có một cái ghế ngồi làm bằng đá, bề ngoài rất xa xưa, được khảm đầy hoàng kim cùng bảo thạch, phát ra ánh sáng ảm đạm.

Cái này... Nội tâm Klein căng thẳng, không chút do dự liền nhắm hai mắt lại, ngăn cản liên hệ với bí ngẫu!

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh bói toán mình thấy trước đó:

Vô số giòi bọ trong suốt kết thành bầy đội, ngồi ở trên cái ghế đá lớn, thong thả chuyển động, tùy ý sinh trưởng, lan tràn ra một cây xúc tu gần như vô hình.

Mà hình ảnh cuối cùng mà bí ngẫu truyền về là dưới đáy cái ghế đá, có một lá bài Tarot lẳng lặng nằm đó.

Mặt trên của nó là Russell, vị đại đế này đeo đồ trang sức hoa lệ, mặc quần áo ngũ sắc, vác gậy chống buộc hành lý, tựa như đang muốn đi xa.

Vẻ mặt của hắn tràn ngập khát khao, bên cạnh có con chó nhỏ đi theo, trên cùng có chữ viết lấp lánh ánh sáng:

"Danh sách 0: Kẻ Khờ!"

"Danh sách 0: Kẻ Khờ!"

Nhìn rõ chữ trên lá bài Tarot, Klein lại có cảm giác giống lúc nghe Charles Latour nói ra tên của mình.

Giờ khắc này, trong lòng anh xuất hiện cảm giác mãnh liệt, rằng tất cả đều được vận mệnh an bài từ trước, tựa như "008" đã làm.

Anh bắt đầu hoài nghi phán đoán lúc trước, cho rằng nữ Thuần thú sư trong xiếc thú lưu động thành phố Tingen để mình làm bói toán Tarot không phải người thường.

Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác, có ý tưởng mới, dần dần không còn hoảng sợ và uể oải như trước:

"Có lẽ không phải bị sắp xếp, mà là mình mang đến biến hóa.

"Bởi vì làm nghi thức xuyên qua kia, mình và không gian thần bí phía trên sương mù xám sinh ra liên hệ, vận mệnh tự nhiên cũng bị ảnh hưởng, chuẩn xác mà nói, là khách tới dị thế, mình vốn không có 'vận mệnh' ở chỗ này, quỹ tích hiện nay từ tính cách bản thân mình, nguyên chủ gặp phải, sương mù xám ảnh hưởng, hoàn cảnh xung quanh cùng tạo nên.

"Không gian thần bí phía trên sương mù xám rõ ràng có quan hệ rất sâu với con đường "Nhà bói toán", mà danh sách 0 con đường này tên là 'Kẻ Khờ', phản ứng với hiện thực chính là, nếu mình bói toán trước, tất nhiên sẽ nhảy ra lá bài 'Kẻ Khờ'!

"Tương tự, cái này cũng làm cho mình về sau dùng danh hiệu 'Kẻ Khờ'."

Nội âm Klein từng chút một bình phục, cho rằng đây là nguyên nhân có khả năng nhất.

Loại bỏ toàn bộ nhân tố không rõ trước mắt, vẫn có thể giải thích hợp lý, vậy chứng tỏ xác suất chính xác không nhỏ... Klein bắt buộc mình tạm dừng suy nghĩ vấn đề tới hiện tại vẫn không thể chắc chắn đáp án, chuyển lực chú ý quay lại chuyện xảy ra vừa rồi:

"Đám giòi bọ trên cái ghế thật lớn kia chính là những gì mình nhìn thấy khi bói toán phía trên sương mù xám.

"Từ các loại biểu hiện mà suy đoán, đây rất có thể là một vị Thiên sứ con đường 'Nhà bói toán', một vị Thiên sứ đã mất khống chế biến thành quái vật!

"Là bản thân Charles Latour?

"Hoặc là vị mạnh nhất gia tộc Antigonus thời kỷ đệ tứ?

"Nếu là Charles Latour, 'Ma kính' Arodes và 'Rắn thủy ngân' Will Onsetin đều chứng thật hắn đã đạt tới danh sách 1, và đã mất khống chế nổi điên lên, sụp đổ thành quái vật, cái này ăn khớp... Đã đủ dữ kiện để giải thích vì sao Charles Latour chỉ cần 'Mở cửa', bởi vì một khi 'Cánh cửa' mở ra, hai bên sinh ra liên hệ, có thể thoát khỏi trạng thái trước mặt, dần dần khôi phục, liên tục cường điệu việc rải tro cốt chỉ là ngụy trang mà thôi.

"Nhưng vấn đề ở chỗ, vị trí và hoàn cảnh mà 'Ma kính' Arodes bày ra không giống cung điện trên ngọn núi xa xưa kia, nếu không lúc ấy mình đã có thể phân biệt được.

"Nếu đó là Thiên sứ gia tộc Antigonus miễn cưỡng sống sót tới giờ, Charles Latour có thể làm Russell phải chịu thiệt lúc đến dãy núi tìm bảo vật, bị lặng yên phân cách ra một bộ phận mà không biết, bởi vậy khi tấn thăng đã phát điên lên, vị này nói như thế nào cũng phải là danh sách 1 'Người phục vụ quỷ bí', dù sao khi đó Charles Latour đã là 'Kỳ tích sư'...

"Từ góc độ này, mục đích thật sự của Charles Latour thực có khả năng chỉ là mở cửa, để cho lịch sử và vận mệnh trấn nhỏ sương mù nối thông với bên ngoài, để bản thân không còn phân liệt...

"Mặc kệ thế nào, đám giòi bọ trong suốt kia đại khái là danh sách 1 mất khống chế, khó trách 'Ma nữ tuyệt vọng' chỉ là nhìn đến liền sụp đổ, hơi giãy dụa một chút đã bị treo lên, trở thành con rối đợi chết khô, may mà lúc trước manh mối không nhiều lắm, hình ảnh bói toán của mình không đủ rõ ràng, nếu không cũng sẽ bị đả kích nghiêm trọng khi thấy sinh vật thần thoại, mất khống chế rồi biến dị...

"Đợi một chút, dù mạnh thì chẳng lẽ còn có thể so với 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' 'Tạo vật chủ chân thật'? Cho dù con đường 'Nhà bói toán' khắc chế không gian thần bí phía trên sương mù xám, cũng nhiều lắm là cùng một cấp bậc, nói cách khác, chỉ cần có thể chịu được đau đớn, trong tình huống đã hội tụ đủ điều kiện, mình có một cơ hội để xem xét, mà hình thái sinh vật thần thoại đầy đủ luôn trộn lẫn tri thức tương ứng.

"Nói không chừng có thể mượn cơ hội này kiếm được 1 thậm chí 2 phương pháp phối chế danh sách cao, tựa như lúc trước từ 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' lấy được 'Kẻ vô ám'."

Nghĩ đến đây, trong đầu Klein không tự chủ hiện ra hình ảnh:

Phía trên sương mù xám, "Kẻ Khờ" lại lặng lẽ vươn tay ra.

Nội tâm vui sướng đồng thời Klein còn có cảm giác đau lòng mãnh liệt, bởi vì với tầng cấp trước mắt, thực lực cùng vật phẩm của anh, căn bản không thể nào đi tới chỗ cái ghế cổ xưa có đầy đám giòi bọ kia, nhặt lấy lá bài "Kẻ Khờ".

Nhìn thấy vật phẩm mình khát vọng nhất nhưng không cách nào có được, thật làm cho người ta đau đớn.