← Quay lại trang sách

Chương 1017 Phù hiệu nào (2)

Kẻ Khờ... Kẻ Khờ..."

Đang suy nghĩ chữ "Kẻ Khờ" này, Klein đột nhiên nghĩ tới mình, nghĩ tới phù hiệu đằng sau ghế dựa phía trên sương mù xám đại biểu cho mình!

Hay là dùng nó thử một lần? Klein cân nhắc vài giây, quyết định lớn mật nếm thử, dù sao tạm thời không có biện pháp khác.

Anh một lần nữa trở lại tòa giáo đường đỉnh nhọn, lần nữa xuyên qua đám thi thể treo như chuông gió, đi tới vách tường phía sau pho tượng, nhặt lên viên đá hắc diệu thạch.

Đợi lắp xong viên đá, cửa lớn nhanh chóng trong suốt, Klein búng ngón tay đốt cây cối bên ngoài, sau đó hít sâu một hơi, miêu tả phù hiệu “Kẻ khờ” được tạo thành từ nửa "Mắt không đồng tử" cùng nửa "Dây vặn vẹo".

Rất nhanh, anh kết thúc mọi chuyện, tinh thần trở nên căng thẳng.

Nhưng lúc này, cửa lớn trong suốt không có biến hóa gì.

Vô dụng... Vẻ mặt Klein dần thất vọng, hoài nghi mình sẽ tiếp tục bị vây ở chỗ này, chém giết với người phi phàm đến sau, cho đến khi đói chết hoặc là bị ăn thịt.

Anh lắc lắc cái đầu, bỏ qua cảm xúc tuyệt vọng, một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, tìm kiếm manh mối khác:

"Nơi này có liên quan tới 'Quốc gia bóng tối', có liên quan tới gia tộc Antigonus, mà bọn hắn đều là bị giáo hội Đêm Tối tiêu diệt...

"Đưa ta vào đây có thể là Thiên sứ Eraser 'Mẹ của trời' ở dưới đáy Giáo đường St. Samuel Giáo hội Đêm Tối...

"Sở dĩ ban đêm không ngủ ở di tích thần chiến sẽ mất tích, nghe nói là vì có khí tức hoặc lực lượng thần linh đêm tối còn lưu lại...

"Cho nên, đây là rõ ràng là nơi liên quan tới đêm tối, thậm chí là Nữ Thần Đêm Tối, ách, một địa phương liên quan tới nữ thần."

Klein càng nghĩ càng là chột dạ, vốn anh dùng góc độ khách quan phân tích vấn đề, kết quả lại bất tri bất giác cải biến xưng hô đối với "Nữ Thần Đêm Tối".

Mà cái này cũng làm anh có ý nghĩ mới:

"Có lẽ, có thể thử đồ án thánh huy bóng tối, hoặc là phù hiệu tượng trưng nữ thần trong thần bí học."

Đã tới đường cùng rồi, dù sao cũng phải thử xem, thế là Klein thở hắt ra, nâng lên tay phải, miêu tả đồ án thánh huy bóng tối.

Bỗng nhiên, cảnh tượng trong suốt sau cửa lớn lay động như gợn nước, đã xảy ra thay đổi.

Tuy vẫn có thể nhìn thấy cung điện xa xưa, nhìn thấy vách tường vỡ nát, nhưng lúc này, chúng nó ở cách đây rất xa, chỉ có thể mơ hồ thấy được!

Sau cửa lớn, là nhìn vách đá không thấy cái đáy, nhiều hòn đá lởm chởm, mây trôi giữa không trung, sao cùng trăng đỏ chưa bị ánh mặt trời che lấp, tựa như các bộ phận của đỉnh núi!

... Là thật sao... Klein trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, theo bản năng vươn hai tay, đẩy ra cửa lớn.

Ngoài cửa gió thổi vun vút, rung động không ngừng.

Klein đang muốn cất bước đi ra ngoài, thì lại bắt đầu suy nghĩ, tạm dừng lại.

Sau đó, anh tung đồng vàng để bói toán, chiếm được gội ý bên ngoài không có nguy hiểm.

Ngay sau đó, anh dùng tay vẽ lên ngực một cái "Vầng trăng đỏ rực".

Làm xong tất cả những chuyện này, Klein bước ra chân phải, thông qua cửa lớn hư ảo.

Trước mắt anh đầu tiên là tối sầm lại, sau đó xuất hiện đêm tối vô cùng vô tận cùng ánh sao lấp lánh, cuối cùng phát hiện mình đang đứng trên một cái đỉnh núi, bên cạnh ngoại trừ tuyết đọng chưa tan, những hòn đá lởm chởm cùng ánh mặt trời sáng sớm thì không còn gì cả.

Đã đi ra ngoài... An toàn rồi? Klein không quan sát nhiều, trực tiếp để "Mấp máy đói khát" trở nên trong suốt, thử sử dụng năng lực "Lữ hành".

Nếu có thể thành công, chứng tỏ anh đã rời khỏi trấn nhỏ sương mù, về tới thế giới hiện thực, rời xa vị trí cũ, tránh né nguy hiểm, nếu thất bại, thì cũng có thể nhanh chóng hiểu rõ cục diện, phòng bị tập kích.

Ngay lập tức, thân thể Klein dần nhạt đi, biến mất tại chỗ, trước mắt anh, màu đỏ càng đỏ, trắng thì càng trắng, vô số cái bóng khó lòng miêu tả đột nhiên hiện ra.

Anh thành công tiến vào linh giới!

Thật sự là linh giới... Klein thầm vui vẻ, lẩm bẩm một câu.

Không cần xác nhận làm gì nữa, linh tính và linh cảm đã nói cho anh biết, nơi này là linh giới chân chính!

Mà cái này nghĩa là anh đã về tới thế giới hiện thực, về tới nơi có các loại đồ ăn ngon lành.

Thiếu chút nữa lệ nóng chảy xuống... Klein ở trong đáy lòng tự giễu một câu, suy xét vấn đề kế tiếp nên đi nơi nào:

"Từ vị trí sao, ánh trăng cùng mặt trời, hiện tại là sáng sớm, nếu thế giới hiện thực và trấn nhỏ sương mù không chênh lệch thời gian, vậy nhiều lắm là 7 giờ 30 phút sáng, thậm chí còn chưa đến, lúc này, đám phó dịch tất nhiên sớm phát hiện có đồng bạn mất tích, nhưng chưa chắc sẽ báo cho các Mục sư cùng Giám mục.

"Cho dù bọn hắn từng được huấn luyện tương ứng, dựa theo quy trình báo cáo với bên trên, vậy cũng phải loại trừ phương án người nào đó bị đau bụng tìm một địa phương để giải quyết, không có mấy tiếng thì chưa thể vội vàng kết luận, rồi làm ra hành động kế tiếp được.

"Mà báo cáo đi lên sau, mục sư cùng Giám mục nhóm khẳng định vô pháp nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ biết có phó dịch chạy trốn, chứ không thể nhanh như vậy đã thông báo chuyện này với người trông coi, chờ thông qua bói toán cùng điều tra phát hiện tình huống, như thế nào cũng phải tốn thêm nửa ngày nữa.

"Nói cách khác, bọn họ hẳn là còn chưa bắt đầu điều tra xung quanh, tìm kiếm kẻ lẻn vào, thân phận phú ông Dwayne Dantes còn chưa bị bại lộ.

"Ừm, nếu phương pháp phối chế ma dược ‘Qủy pháp sư’ mà Charles Latour cung cấp là chính xác, vậy thân phận Dwayne Dantes này còn có rất nhiều chỗ đáng để lợi dụng, khi nào còn chưa bị phát hiện, thì mình chưa thể buông bỏ.

"Hơn nữa, vật phẩm mặc trên người mình hiện tại có mỗi bao tay cùng quần lót là thật, nếu chỉ ăn mặc như thế mà tới chỗ khác thì y hệt một tên biến thái..."

Klein lấy ra hộp thuốc lá bằng sắt nhìn như đặt ở túi tiền trong quần áo, thực tế là buộc ở dây thun, mở nó ra, cầm lấy đồng vàng bên trong.

"Quay về số 160 phố Berklund sẽ có nguy hiểm." Klein thì thào tự nói, sau đó ném lên đồng vàng, nhìn nó chậm rãi trôi nổi ở linh giới, lúc quay vòng vòng, lúc úp lúc ngửa, rốt cuộc rớt xuống lòng bàn tay.

Lúc này đây, mặt số hướng lên trên, tỏ vẻ phủ định!

Klein thầm gật gật đầu, lúc này đi về phía Backlund.

Trải qua ba lượt quay vòng, bóng dáng của anh xuất hiện trong căn nhà số 160 phố Berklund, bức màn khép chặt, ánh sáng u ám, rất thích hợp để ngủ.

Mà phía trên giường, Dwayne Dantes đang ngằm đó, hai tay thò ra từ khe hở cái chăn, cầm lấy mép chăn.

Xem ra còn chưa tra tới nơi đây... Tạo hình này rất không được tự nhiên... Klein âm thầm thở ra một hơi, thấy bóng dáng "Dwayne Dantes" cấp tốc tiêu tán, biến thành một cái gương lớn chừng bàn tay.

Tầng ngoài cái gương có gợn nước di động, ánh sáng bạc xuất hiện, ngưng tụ thành dòng chữ Ruen:

"Chủ nhân tối cao vĩ đại, ngài gặp phải sự tình gì vậy? Người hầu hèn mọn trung thành Arodes của ngài vậy mà không cảm ứng được ngài!"

"Không có gì." Klein đơn giản hồi đáp.

Điều này làm cho anh bước đầu xác nhận một chuyện, đó là "Ma kính" Arodes cũng không thể nhìn thấy chuyện trấn nhỏ sương mù, phải biết rằng, tên này ngay cả vị trí hoàn cảnh Charles Latour mất khống chế cũng có thể thể hiện ra.

Quả nhiên có liên quan tới quyền lực thần linh sao? Suy nghĩ của Klein chuyển động, mở miệng hỏi:

"Có người nào tìm đến ta không?"

"Không có, không ai tới quấy rầy ngài." Mặt gương có ánh sáng màu bạc mấp máy, diễn biến thành một dòng chữ.

Klein chân chính yên lòng, nói với "Ma kính" Arodes rằng:

"Ngươi có thể trở về, có việc ta sẽ lại triệu hồi ngươi."