Chương 1022 Hại cùng cá trong chậu
...
Cùng lúc đó, trong căn nhà số 39 phố Berklund.
Herrell nhàm chán chọn lựa ra lễ phục, nghe mẹ ở bên cạnh liên tục dặn dò.
Đêm nay cô cần đi theo cha mẹ tham gia vũ hội sinh nhật của tiểu thư Audrey Hall.
Ngay tại thời điểm Herrell đang mải mê suy nghĩ, cô nhìn thấy một con chuột màu xám trắng xuất hiện ở cửa, hơi lộ vẻ lo lắng vung lên bàn tay.
Cái này... Herrell nhẫn nại nghe mẹ nói xong, liền tìm cái cớ, rồi trực tiếp quay trở về phòng ngủ.
Khi cô khóa lại cửa phòng, con chuột xám trắng không biết từ nơi nào nhảy ra, đi tới dưới chân của cô, dùng tư thế rất buồn cười ngồi xuống nói:
"Tôi phát hiện xung quanh có chút không đúng!"
Con chuột này thế mà mở miệng nói ra tiếng người!
Herrell cũng không kinh ngạc với cái này, nghi hoặc hỏi ngược lại:
"Có gì không đúng?"
Con chuột xám trắng lên chân phải đằng trước, chỉ ra ngoài cửa sổ nói:
"Có người phi phàm giáo hội Đêm Tối đang tra xét khu phố này, còn rất nghiêm túc."
"Bọn họ đang tìm tìm cái gì?" Herrell khẽ nhíu mày nói.
Con chuột xám trắng thong thả đáp lời:
"Sao mà tôi biết được? Nhưng khẳng định là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
“Bọn họ thực có khả năng đã phát hiện vấn đề của cô."
Herrell có chút lo lắng lại có chút khó hiểu hỏi:
"Bọn họ làm sao mà phát hiện được? Manh mối trong cống thoát nước không phải đã bị nổ tung rồi sao? Còn có vấn đề khác chưa xử lý à?"
Con chuột xám trắng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, vài giây sau mới hàm hồ đáp lại:
"Người phi phàm chính phủ không thiếu biện pháp điều tra... Tóm lại, tôi muốn xử lý cảnh trong mơ của cô một chút, đây là chỗ dễ dàng bại lộ nhất."
Herrell nhìn xuống con chuột dưới đất, lông mày nhăn lại một hồi rồi giãn ra:
"Được."
“Đừng có làm ra bộ dáng không tình nguyện như vậy, tôi thật vất vả mới tích góp lại một chút lực lượng, hiện tại sắp phải lãng phí! Khu phố này bị nguyền rủa sao? Đầu tiên là có một ma nữ ở trong trạng thái rất kỳ quái xuất hiện, tiếp theo là Hoàng đế đen "Hiệp đạo", hiện tại lại bị "Kẻ Gác Đêm" coi trọng!” Con chuột màu xám trắng bực bội kêu lên một tràng dài.
...
Buổi tối, vào lúc 7 giờ 30 phút, Herrell cùng cha mẹ là nghị viên Macht cùng phu nhân Liana đi vào khu Queen, tiến vào nhà bá tước Hall.
Bởi vì hôm nay là vũ hội sinh nhật, cô không trực tiếp nhìn thấy quý cô Audrey Hall, chỉ là yên tĩnh nghe cha mẹ hàn huyên với đám người bá tước Hall, phu nhân Caitlin, huân tước Hibbert Hall.
Trong mắt cô, đại quý tộc và bình dân trên bản chất là giống nhau, cho nên cũng không có biểu hiện đặc biệt câu nệ, hành vi cử chỉ và ngôn ngữ đều bình thường.
Nếu không phải vì mẹ mình là phu nhân Liana liên tục cường điệu, Herrell thậm chí cho rằng trong sân nhảy biệt thự này, bức tranh cùng pho tượng đầy tính nghệ thuật đằng kia càng đáng tôn kính hơn.
Mỉm cười chào hỏi với một đám người mình không biết xong, Herrell rốt cuộc đợi được tới khi vũ hội bắt đầu, thấy nhân vật chính đêm nay, quý cô Audrey Hall ôm tay Bá tước cùng phu nhân Bá tước đi ra khỏi lầu hai, tới lan can nằm bên trên sân nhảy.
Herrell đảo mắt qua, theo thói quen muốn nhìn khuôn mặt đối phương, xem kỹ kiểu dáng lễ phục cùng vật phẩm trang sức.
Nhưng mà, tầm mắt của cô không thể rời đi, trên không trung treo một cái đèn thủy tinh thật lớn, ánh hào quang mang theo sắc thái như ảo như thật, chiếu xuống Audrey vừa tròn 18 tuổi, làm cho đôi mắt như đá quý lục bảo, khuôn mặt xinh đẹp cùng tóc dài trơn bóng của cô sáng lên, một thân lễ phục dạ hội cùng các loại vật phẩm trang sức như ảm đảm thất sắc.
Herrell nhất thời có chút hoảng hốt, không thể nghe được bá tước Hall đang nói cái gì, cho đến khi giai điệu du dương được tấu vang, Audrey Hall cùng cha mình lên sàn nhảy điệu mở màn mới hồi phục tinh thần lại.
Cô luôn luôn kiêu ngạo, nhưng giờ đột nhiên lại cảm thấy tự ti, cho rằng một quý cô sặc sỡ lóa mắt như vậy dù không có lực lượng siêu nhiên, cũng sẽ không kém hơn mình chỗ nào.
Herrell mím môi, nhìn thoáng qua trái phải, phát hiện ánh mắt mọi người đều không tự chủ được bị hấp dẫn, chỉ là biểu cảm không giống nhau.
Phù... Herrell không hiểu sao thở hắt ra.
Trên vũ hội đêm nay, cô không còn biểu hiện kiêu ngạo như trước, từng giây từng phút trôi qua đều muốn rời khỏi nơi này, quay về nhà làm chuyện của mình, từ đó đạt được lực lượng càng thần kỳ càng mạnh mẽ.
Rốt cuộc, vũ hội đi tới thời điểm kết thúc, một nhà Herrell và vài người khác cáo biệt, đi tới cửa.
Trước khi đi ra ngoài, Herrell nhịn không được quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy vị tiểu thư Audrey kia đang đứng ở mép sân nhảy, nở nụ cười xinh đẹp thăm hỏi một vị khách chuẩn bị rời khỏi.
Cô vẫn xinh đẹp giống hệt lúc vừa xuất hiện.
...
Vũ hội sinh nhật chấm dứt, Audrey tháo xuống vật phẩm trang sức, thay váy ngủ, tiến vào phòng tắm.
Nhìn mặt nước tràn ra sương trắng cùng quần áo để thay đặt ở một bên, Audrey không vội vã tắm, đầu tiên là ngồi xuống, sau đó cầu nguyện với ngài "Kẻ Khờ", tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong.
Qua mười giây, cô thấy hào quang đỏ thẩm như thủy triều trào ra, bao phủ bản thân.
Phía trên sương mù xám, Audrey xuất hiện ở chỗ bàn dài đồng xanh.
Lúc này, cô không phát hiện ngài "Kẻ Khờ" đâu, chỉ phát hiện bên cạnh có một "phòng sám hối" xa xưa, nó là một cái hộp lớn màu nâu cao chừng nửa người, trước sau đều có cửa, trung gian có tấm ván gỗ ngăn cách.
Mình còn tưởng rằng ngài "Thế giới" sẽ xin ngài "Kẻ Khờ" xây một vách tường, mình cùng hắn ở hai sườn, tự mình nói chuyện... Hiện tại tuy bản chất là giống nhau, nhưng trong phòng sám hối vừa nhỏ vừa hẹp lại tràn ngập bóng tối, hắn thật sự là không thèm để tâm cảm nhận của phụ nữ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ngài "Thế giới" suy xét chuyện này, mình mới cảm thấy kỳ quái... Audrey vừa khẽ nở nụ cười, vừa đi đến trước cửa "phòng sám hối" còn chưa khép lại, cúi người chui đi vào, hai chân nửa quỳ nửa ngồi.
Trên cửa gỗ, Audrey lần đầu tiên thật sự trị liệu cho bệnh nhân đột nhiên có chút kích động.
Cô đặt mình trong bóng tối, nhờ hoàn cảnh mà bình ổn lại cảm xúc trong lòng, khẽ nhếch miệng, cong ngón tay, gõ lên tấm ván gỗ ngăn cách hỏi:
"Này ~ ngài 'Thế giới' có ở đó không?"
Klein ngồi xếp bằng ở đối diện bị giọng điệu của "Tiểu thư "Chính Nghĩa" lây nhiễm, cảm xúc dần được thả lỏng nói:
"Cô có thể bắt đầu rồi."
Lúc này, anh không dùng sương mù xám che lấp mình, nhưng biến thành bộ dáng của Hermann Sparrow.
Đúng là trạng thái tinh thần của ngài "Thế giới" không được tốt, vừa căng cứng vừa nôn nóng... Audrey đầu tiên là cảm ứng một chút, tiếp theo sử dụng “Trấn an” của "Bác sĩ tâm lý".
Rung động mềm mại vô hình lan tràn ra, Klein nhất thời có loại cảm giác giữa mùa hè nóng bức thì có gió mát thổi qua, cảm giác khô nóng và lo lắng trong lòng đột nhiên biến mất.
Audrey thấy ngài "Thế giới" khôi phục rõ ràng như vậy, âm thầm thở ra, nhẹ giọng hỏi:
"Gần đây ông gặp phải ác mộng à?"
Ác mộng? Klein cân nhắc hai giây rồi nói:
"Có.
"Tôi mơ thấy một trấn nhỏ ngập trong sương mù, trăng đỏ giữa không trung khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ.
"Ở giữa trấn nhỏ có một cái giáo đường màu đen, bên trong treo thi thể, bọn họ ăn mặc quần áo ở niên đại khác nhau, nhẹn nhàng đung đưa theo gió, phát ra thanh âm kỳ quái.
"Ngoài ra, còn có một cô gái xinh đẹp lộ ra máu thịt tươi sống giữa kẽ răng, một cây nấm hình người do vô số cây nấm nhỏ tạo thành..."