Chương 1032 Khách mới đến (2)
Nam tước Sindras mỉm cười gật đầu, không nói thêm nữa, được Dwayne Dantes mang theo quản gia cùng người giúp việc một đường tiễn ra cửa chính.
Nhìn xe ngựa xa hoa dần dần đi xa, quản gia Walter bỗng nhiên mở miệng hỏi:
"Thưa ngài, ngài có cần tạm thời thuê vài vệ sĩ không?"
Hả? Klein thiếu chút nữa không hiểu được ý tứ của quản gia.
Thấy chủ thuê vẻ mặt không có biến hóa gì, Walter bổ sung:
"Có đôi khi, cạnh tranh ngành nghề cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho thương nhân."
Quản gia cũng nghe ra được uy hiếp tiềm tàng trong lời nói của Nam tước Sindras? Khóe miệng Klein hơi nhếch lên nói:
"Tôi không lo lắng, bởi vì nơi này là Backlund."
Bởi vì mình đã đánh tiếng với giáo hội Đêm Tối, bởi vì mình đang chuẩn bị hợp tác với quân đội... Cho nên, mình căn bản không lo lắng sẽ bị người siêu phàm trả thù, không lo lắng mọi chuyện sẽ giống như vụ đại sứ Intis, hơn nữa Nam tước Sindras cũng là người có thân phận có địa vị, không có khả năng lỗ mãng như vậy... Klein ở trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Nhưng mà Walter cũng là có ý tốt, anh cười nói:
"Bất quá, cẩn thận luôn là một thói quen tốt.
"Ừm... Có thể mời tới hai vệ sĩ, để bọn họ âm thầm bảo vệ, tận lực không để người hầu trong nhà phát hiện."
"Vâng thưa ngài." Walter lập tức đáp lại.
Klein ngẫm nghĩ, lại nói với hắn:
"Đi tới nhà nghị viên Macht, mời hắn và phu nhân, con gái đến phòng ăn Intis Serenzo cùng ăn bữa tối ngày mai, nếu bọn họ không rảnh thì có thể hoãn lại."
Anh đang muốn nói chuyện với nghị viên Macht rằng mình đồng ý tiếp nhận khảo nghiệm của quân đội, hoàn thành một đợt giao dịch số lượng vũ khí nhỏ.
Vốn cách thuận tiện nhất là trực tiếp đi tới nhà nghị viên Macht, sau đó nhắc tới việc này, nhưng suy xét đến việc bên cạnh Herrell có lẽ tồn tại một Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm”, khi tiếp xúc gần gũi có khả năng phát hiện được khí tức xương mù xám trên người mình, nên Klein mới đổ ý, chọn địa điểm là nhà ăn bên ngoài.
Như vậy thì căn cứ theo phán đoán của Klein, vị không thể thành công "Ký sinh" Herrell kia không có cách nào cùng hành động.
...
Hugh tránh ở trong bóng râm cây cối, nhìn một chiếc xe ngựa màu nâu thong thả đi quá, tiến về phía khu Queen.
Trên xe ngựa đó có một cái huy hiệu rõ ràng, chủ thể là một đóa hoa và hai cái nhẫn, cái này thuộc về thị vệ trưởng cung đình vương quốc Ruen, Tử tước Stratford.
Hugh thấy không có phát hiện gì, chán nản rời khỏi địa điểm ẩn thân, đi tới chiếc xe ngựa công cộng gần đó, một đường quay về khu vực cầu Backlund, đi bộ vào khu đông.
Đi vào quán bar phố Daravi, Hugh né tránh từng kẻ say khướt, thuận lợi đến quầy bar, trực tiếp hỏi người pha chế đang lau chén:
"Có nhiệm vụ gì mới không?"
Người pha chế nhất thời nở nụ cười:
"Có, quản gia Walter trước kia bỏ ra 200 bảng treo thưởng nhiệm vụ bắt kẻ lừa đảo đã đưa ra nhiệm vụ mới, rất đơn giản, âm thầm bảo hộ chủ nhân hắn vài ngày, thù lao tự thỏa thuận, khẳng định rất nhiều.
"Hắn rất hài lòng với hiệu suất làm việc trong nhiệm vụ trước của cô, chỉ định chúng tôi ưu tiên cô.
"Thế nào, có hứng thú không?"
Hugh có ấn tượng rất sâu sắc với quản gia và chủ nhân của hắn, bởi vì bọn họ đã bỏ 200 bảng tìm kiếm kẻ lừa đảo chỉ lừa 1.000 bảng.
Rất sảng khoái, lúc trả tiền cũng nhanh gọn... Hugh hơi hồi tưởng liền gật đầu nói:
"Tốt."
Khu JoWod, trong một căn nhà.
Hugh vừa mở cửa tiến vào, liền ngửi thấy hương vị đồ ăn ngon, nhịn không được hít sâu 1 hơi, nhìn về phía nhà bếp kêu lên:
"Furth đấy à?"
"Chẳng lẽ còn có người khác sao?" Furth thò đầu ra từ nhà bếp, cười hỏi ngược lại.
Hugh buông báo chí trong tay, nửa là kinh ngạc nửa là than thở đáp lại:
"Cậu còn nhớ đã bao lâu cậu chưa đi đến nhà bếp không? Ách, nướng bánh mì buổi sáng thì không tính."
Furth một lần nữa quay vào nhà bếp, chỉ có thanh âm phát ra:
"Mình lựa chọn đồ ăn bên ngoài là vì chúng rất tốt, mà hiện tại, mấy con đường xung quanh đều không có gà rán.
"Mình đột nhiên rất muốn ăn cái này, trong những món xuất xứ từ Intis, mình thích nó nhất!"
Hugh đi đến nhà bếp, đứng tựa khung cửa, nhìn Furth bận rộn chuẩn bị bữa tối, cân nhắc rồi nói:
"Mình tiếp nhận một nhiệm vụ, mỗi ngày 100 bảng, 3 đến 5 ngày, nhưng cần tìm thêm một người giúp đỡ.
"Không phải lúc trước cậu kêu rất thiếu tiền sao, muốn đi cùng không?"
Tình huống tài chính của mình đã chuyển biến tốt rồi... Bất quá, mỗi ngày 50 bảng cũng không tệ, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, về sau còn phải tiêu tiền vì rất nhiều chuyện... Furth vừa suy nghĩ vừa hỏi:
"Nhiệm vụ là gì?"
Cô đã âm thầm tính ra thù lao bản thân có thể lấy được.
Hugh vén tóc mai lên rồi đáp lời:
"Âm thầm bảo vệ một phú ông tên là Dwayne Dantes."
"Ông ta gặp phải chuyện gì? Sẽ rất nguy hiểm sao?" Furth cẩn thận hỏi.
Hugh hồi tưởng lại:
"Hình như là xảy ra mâu thuẫn trong làm ăn, đối thủ cạnh tranh uy hiếp hắn.
"Nhiệm vụ này không phải chuyện nguy hiểm, cậu phải biết, người phi phàm lợi hại ở Backlund không ngu gì mà mạo hiểm bại lộ mình, sau đó bị 'Kẻ Gác Đêm', 'Kẻ Trừng Phạt' tóm lấy."
"Lỡ bên kia có vài tên điên thì sao? Không thể loại trừ khả năng này." Furth phản bác đồng thời nghĩ tới "Thế giới" Hermann Sparrow, quý ông này chính là một tên điên rồ chính hiệu, hắn có gan làm tất cả mọi chuyện ở Backlund!
Cô dừng một chút, cắt thịt gà thành miếng nhỏ:
"Cậu đã tiếp nhận nhiệm vụ, mà dạo này mình cũng không bận việc gì, vậy cùng đi đi.
“Cũng may đây là âm thầm bảo vệ, sẽ không bị người khác phát hiện, nếu không mình không thể tham gia salon văn học trong xã hội thượng lưu nữa, ha ha, thật ra mình có thể nói với bọn họ mình đang trải nghiệm cuộc sống, tìm kiếm linh cảm, bản tiểu thuyết tiếp theo của mình sẽ viết về nữ vệ sĩ và chủ thuê nam!"
Hugh đã sớm thích ứng với thói quen nói chuyện không đâu vào đâu của Furth, nên giữ sắc mặt như thường mở miệng:
"Dùng xong bữa tối, chúng ta liền tới đó."
......
Số 160 phố Berklund, Klein ở trong phòng phòng tắm bố trí nghi thức, tiến vào phía trên sương mù xám.
Anh để quản gia Walter xử lý việc thuê vệ sĩ, còn mình đi xử lý một số việc vặt vãnh, kẻo mấy ngày nữa không có thời gian để làm.
Mà trong những việc đó, quan trọng nhất là xác nhận tình huống của "Mấp máy đói khát".
Ngồi xuống vị trí thuộc về "Kẻ Khờ", Klein để cho cái bao tay da người bay ra từ trong đống tạp vật.
Trải qua một phen bói toán kiểm tra, anh phát hiện "Mấp máy đói khát" lần này rất cứng cỏi, hiệu quả xấu không có thay đổi gì.
"Bởi vì bị ngài A lây nhiễm, quyết không bỏ qua tán tụng 'Tạo vật chủ chân thật'?" Khoe miệng Klein giật giật, nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Tìm biện pháp khác đe dọa nó? Không, sao lại gọi là đe dọa, phải là trong tình huống giữ địa vị chủ nhân, tiến hành kết nối thân mật... Ngón tay Klein khẽ gõ mép bàn dài loang lổ, thầm lẩm bẩm:
"Đằng nào cũng viết thư cho ngài Azcot, thuận tiện nhắc tới chuyện phong ấn của 'Mấp máy đói khát' mất tác dụng đi.
"Còn có thể mang theo mấy cây nấm bên người, không, không được, cái này tuy có thể làm 'Mấp máy đói khát' không còn tán tụng 'Tạo vật chủ chân thật', nhưng sẽ làm cho nó không thể sử dụng, ừm... Tìm Frank lấy mấy cây nấm biến dị nguyên bản, xem có không có hiệu quả khác không..."