← Quay lại trang sách

Chương 1042 Tiệc tối từ thiện (1)

Phu nhân Mary cũng làm tương tự, sau đó nói:

"Vì để ông không còn bị chuyện này ảnh hưởng, tôi định thu mua cổ phần trong tay ông, trả thêm 1.000 bảng so với giá gốc.

"Ông không cần lo lắng cho tài chính của tôi, gần đây tôi đã vay được tiền từ ngân hàng."

Klein thở dài rồi cười nói:

"Ý tốt của cô tôi xin nhận, nhưng cô đã tới chậm một bước, tôi vừa quyên tặng cho giáo hội số cổ phần kia, từ đó thành lập một quỹ học tập để giúp đỡ dân nghèo."

Tới giờ phu nhân Mary mới nghe được tin tức này, nhất thời có chút khiếp sợ, nói không ra lời.

Qua chừng mười giây, cô mới lặng yên thở hắt ra:

"Nhân phẩm của ông, sự hào phóng của ông, trí tuệ của ông, đều làm cho tôi cực kỳ bội phục."

Khi nói chuyện, ánh mắt cô nhìn Dwayne Dantes lại nhiều hơn mấy phần tán thưởng.

Klein khiêm tốn giao hết công lao cho Nữ thần, tiếp theo dừng một chút, rồi lộ vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

"Phu nhân Mary, tôi có một vấn đề hy vọng có thể được cô giải đáp.

"Khi cô quyết định đối kháng với Nam tước Sindras, giữ lấy quyền khống chế đối với công ty Cowim, là thuần túy xuất phát từ cảm xúc trong lòng, hay là được người khác khuyên bảo?"

Phu nhân Mary hơi nhíu mày, thản nhiên hồi đáp:

"Những người khuyên bảo đều kêu tôi bỏ qua."

Klein nhất thời im lặng, không tiếp tục thảo luận phương diện này, nói tới việc nghị viên Macht bị tập kích, cuối cùng đưa phu nhân rời khỏi số 160 phố Berklund.

Sau bữa tối, quản gia Walter đi vào phòng có ban công, ngồi đối diện chủ nhân ngồi trên ghế bành nói:

"Thưa ngài, đã tiễn hai vị thợ săn tiền thưởng rời đi, 3 ngày tổng cộng tốn 300 bảng, không bao gồm cung cấp đồ ăn."

Cuối cùng cũng đi rồi... Klein bỗng nhiên trầm tĩnh lại, gật đầu coi như đáp lại quản gia.

Tiếp theo, anh khẩn cấp tiến vào phòng ngủ, chuẩn bị lấy ra cây nấm Frank Lee gửi tới, đưa lên phía trên sương mù xám, giao tiếp với "Mấp máy đói khát".

Khi anh đi đến trước bàn làm việc cất cây nấm, lại thấy trên đó có một lá thư được dùng một lọ mực đè lên trên.

Klein hơi suy nghĩ rồi cầm lấy, mở ra xem, rất nhanh đọc xong một lần, vẻ mặt lập tức trở nên hơi cổ quái:

"Ngài Dantes, chúng tôi là vệ sĩ ngài mời đến, mấy ngày nay chúng tôi phát hiện một chuyện, cảm thấy cần phải nói cho ngài biết, cho nên, thừa dịp ngài dùng bữa tối đã tiến vào phòng ngủ của ngài, để lại phong thư này."

"Quản gia của ông có khả năng đang nghiên cứu Ma pháp đen;

"Người giúp việc nam của ông âm thầm tín ngưỡng Tử Thần;

"Trong hàng xóm của ông cất giấu người có được lực lượng siêu tự nhiên;

"Khu phố ông đang ở có khả năng tồn tại một ít bí mật, sẽ làm người ta mơ những giấc mộng kỳ quái...

"Ông hẳn là có thể rõ ràng ý tứ của chúng tôi, chúng tôi sẽ không giải thích nhiều, cầu nguyện Nữ thần phù hộ ông."

... Klein nhìn thư trong tay, nhất thời dở khóc dở cười.

Qua vài giây, anh nhịn không được thầm tự giễu hai câu:

Từ nội dung câu chữ mà nói, mình thật đúng là thảm...

Mà chuyện được lá thư nhắc tới hình như không sai chỗ nào...

Cười lắc đầu, Klein một tay cầm thư, để sang bên cạnh rung lên một cái.

Lửa đỏ nổi lên, nuốt sống tờ giấy.

Mặc kệ nói như thế nào, tiểu thư Hugh và tiểu thư "Ma thuật sư" đều là người tốt, vấn đề duy nhất ở chỗ, chuyện hai người nhắc nhở mình đều biết, hơn nữa còn rõ ràng ngọn nguồn hơn... Klein vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm ra đống nấm mình đã cất trước đó.

Tổng cộng có bốn loại, loại đầu tiên hàng khô có thể nấu cùng nước, cá phát sinh phản ứng, có ba cái, loại thứ hai có màu vàng óng ánh, tản ra hương vị giống bột mì, loại ba có màu trắng, có điểm vệt đen, bề ngoài phồng to ra, tựa như có chất lỏng chảy xuôi bên trong, có vị sữa, loại thứ tư hai bên sườn có khí quan kỳ lạ giống như mang, bên ngoài giăng kín vảy tinh mịn mà mềm mại.

Klein liếc mắt nhìn đống nấm một cái, lấy ra đồng vàng, ném lên trên không trung, lại vững vàng bắt được.

Xác nhận kết quả xong, anh đeo một cặp bao tay bình thường, trực tiếp bắt lấy ba loại nấm, định nghiệm chứng xem Frank Lee còn bỏ sót đặc điểm nào không.

Xúc cảm bình thường, cây nấm không có biến hóa gì, Klein nhất thời nhẹ nhàng thở ra, không còn lo lắng mức độ nguy hiểm của chúng vượt qua giới hạn.

Trước đó anh rất sợ đám nấm này vừa tiếp xúc với máu thịt là lập tức lan tràn xúc tu, cắn nuốt sinh vật lớn lên, tản ra bào tử.

"Có lẽ là vì ánh sáng đèn tường khí gas trước mặt, cũng có thể là vì đã hái xuống, cây nấm đã mất đại bộ phận hoạt tính, phải có điều kiện đặc thù mới có thể sống lại, ví dụ như, hoàn cảnh giống dạ dày sinh vật..." Klein suy nghĩ một hồi, thả xuống tất cả bức màn cửa trong phòng, đồng thời dập tắt toàn bộ đèn tường khí gas.

Sau đó, anh lại một lần nữa tay không cầm lấy đám nấm, xác nhận chúng không có gì dị thường, không định cắn nuốt máu thịt của mình.

Làm xong chuyện này, Klein một lần nữa thắp sáng đèn tường, bố trí nghi thức, hiến tế cây nấm lên phía trên sương mù xám.

Ngồi vào vị trí "Kẻ Khờ", anh không vội vã lấy ra "Mấp máy đói khát", mà để cho bình kim loại nhỏ chứa máu của bản thân bay đến trên bàn dài đồng xanh.

Ngay sau đó, anh đổ ra một giọt máu tươi xuống mặt bàn, rồi bỏ ba loại cây nấm tới nơi đó.

Chỉ sau một giây, cây nấm tới gần máu tươi, đột nhiên mềm xuống, bao vây lại, bề mặt tiếp xúc mọc ra xúc tu như râu tóc.

"..." Klein nhìn mà khóe miệng có chút co rúm, trực tiếp điều khiển một chút lực lượng của không gian thần bí phía trên sương mù xám, trấn áp toàn bộ cây nấm, sau đó để giọt máu tươi bay về trong bình nhỏ kim loại, khép lại nắp.

Anh đã đại khái rõ ràng đặc tính của cây nấm, không hề lãng phí thời gian, ngoắc tay để "Mấp máy đói khát" bay lại đây từ trong đống tạp vật.

Klein để bao tay da người mỏng manh lên mặt bàn, sau đó giải trừ giam cầm với cây nấm.

Sau đó, anh thấy "Mấp máy đói khát" với hình dạng năm ngón tay, mạnh mẽ chống thân lên, động tác giống như đánh đàn dương cầm, rất nhanh thối lui về phía sau.

Biết sợ rồi sao? Klein lộ ra nụ cười hiền lành, một tay đè lại bao tay da người, "Đưa tặng" một chút lực lượng của không gian thần bí phía trên sương mù xám.

Sau đó, anh dùng một bàn tay khác nắm lên một cây nấm, đưa tới "Mấp máy đói khát".

Bao tay da người kiệt lực giãy dụa, nhưng đều không thể thoát khỏi, thân thể rõ ràng đang run rẩy.

Klein dừng lại bàn tay đang cầm cây nấm, thấp giọng cười nói:

"Còn liên tục tán tụng 'Tạo vật chủ chân thật' nữa không?"

"Mấp máy đói khát" tiếp tục giãy dụa, không đáp lại.

Klein ngẫm nghĩ, nhượng bộ một bước nói:

"Tao cho phép mày mỗi ngày tán tụng một lần, sáng sớm hoặc là chạng vạng tối."

"Mấp máy đói khát" giãy dụa yếu bớt, nhưng vẫn không dừng lại.

Hắc hắc hắc... Klein mặt ngoài không có gì dị thượng, tiếp tục trao đổi:

"Vậy mỗi ngày ba lượt, tán tụng vào thời gian sáng trưa tối, bất quá phải nhắc nhở tao trước."

"Mấp máy đói khát" giãy dụa hai cái nữa, rồi đột nhiên xòe ra ở trên mặt bàn, không còn động tác gì khác.

Lại trải qua một phen nói chuyện, Klein thuận lợi hoàn thành thỏa thuận với "Mấp máy đói khát", nhưng mỗi ngày đều muốn ăn thịt người thuộc về bản năng vật phẩm, trao đổi thế nào cũng không thể giảm bớt được bao nhiêu, vẫn cần Azcot cung cấp biện pháp phong ấn hữu hiệu, hiện tại điều Klein có thể làm là mang theo "Mấp máy đói khát" mà không cần cho ăn thịt người, nhưng trong 24 giờ cần bổ sung đồ ăn.

Thật sự là phiền toái... May mà sau khi "Mấp máy đói khát" dung hợp ngài A cùng cây nấm, đặc tính lúc còn sống được tăng cường, nếu không thật đúng là không có biện pháp trao đổi cụ thệ như vậy... Klein cảm khái, rồi bắt đầu bói toán những chuyện đã xảy ra gần đây, kết luận bản thân không gặp nguy hiểm quá đáng gì, cũng đã bước đầu xác nhận, vụ án Caron tự sát tồn tại nhân tố phi phàm ảnh hưởng.