← Quay lại trang sách

Chương 1047 Cố hương

Nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng, ánh mắt Klein nhìn về phía tờ nhật ký thứ hai:

"22-9, mình giống như bị chia nhỏ ra...

"Tối hôm qua đã xảy ra cái gì, mỹ nữ Fossack của mình đâu? Mình vậy mà không có tửu lượng bằng cô ấy!

"Người sứ quán nói cho mình biết, phụ nữ nơi này có rất nhiều thời điểm còn vượt trội hơn đàn ông...

"Về sau đi quán bar phải giữ mình một chút, nếu như bị bác gái nào chuốc say thì thật mất mặt...

"Rượu nơi này quá mạnh, mình đau đầu suốt một ngày, may mà không phải là mông đau, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn đi thăm cự điện hoàng hôn."

"23-9, cự điện hoàng hôn quả thật rộng rãi tráng lệ, tựa như thần thoại bước ra hiện thực, cả khu kiến trúc tựa như đều xây dựng cho Người khổng lồ.

"Làm dị giáo đồ, mình chỉ có thể đi vòng quanh ở bên ngoài, quảng trường dưới chân cự điện hoàng hôn thế mà cũng có mùi rượu nồng đậm!

"Nơi này có không ít người, có kẻ quỳ, có kẻ ngồi, có người thổi sáo, rất du dương.

"Mình biết người Fossack thổi sáo, cho dù là so với đồng bào, hắn cũng cao tới khoa trương, chiều cao tiếp cận ba mét.

"Hắn tên là Honegger, tự xưng xuất thân từ một trong những chủng tộc Người khổng lồ có huyết thống thuần khiết nhất Fossack, bộ dáng của hắn lúc thổi sáo thực u buồn, giống như không thuộc về nơi này, lại không biết nên đi nơi nào, so với đám thi nhân Intis chỉ biết vây quanh làn váy phụ nữ kia thì càng giống thi nhân hơn, nói tới đây, mình lại nhịn không được muốn lẩm bẩm, đám người đó vậy cảm thấy vinh quang vì bệnh tật, một lũ dị hợm ghê tởm!

"Mình nói chuyện với Honegger một hồi, nhắc tới nghi vấn vừa nãy, hắn nói, hắn chỉ là đang nhớ về cố hương.

"Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn là người Saint Miquelon tiêu chuẩn, chưa bao giờ rời khỏi nơi này.

"Honegger không lập tức trả lời mình, lại thổi sáo thêm vài phút, sau đó mới nói, hắn tưởng niệm là ngọn nguồn huyết mạch Người khổng lồ, Vương đình người khổng lồ trong thần thoại.

"Hắn nói cho mình biết, hắn và tộc người Fossack kia sẽ thường xuyên mơ thấy ngọn núi cao lớn, tường thành thật lớn lấy cái này làm nền tảng, cung điện vĩnh viễn đắm chìm trong hào quang hoàng hôn, tháp cao cùng các loại kiến trúc, nghe rất giống cự điện hoàng hôn, lại càng thêm không thể tưởng tượng, có cảm giác như đang đọc sử thi và kì tích.

"Không cần người khác báo cho biết, Honegger và tộc nhân của hắn tin tưởng đây là Vương đình của Người khổng lồ.

"Tới cuối cùng, Honegger thong thả đứng lên, nói cảm tạ mình đã lắng nghe, hắn muốn rời khỏi Fossack, đi tìm Vương đình của Người khổng lồ, tìm kiếm cố hương trong nội tâm của hắn.

"Hắn cho rằng khu vực tận cùng phía đông biển Sunia có lẽ cất giấu đường đi thông tới Vương đình Người khổng lồ.

"Hắn nói, mấy ngàn năm trôi qua, Người khổng lồ chưa bao giờ quên cố hương, hiện tại, đến lượt hắn truy tìm bước chân của tổ tông, con đường này, trừ khi tìm thấy điểm cuối, nếu không vĩnh không ngừng lại.

"Hắn lại thổi sáo, giai điệu du dương lại bi thương dần dần đi xa.

"Cố hương..."

Cố hương sao... Đọc đến đây, lần đầu Klein cảm thấy mình và Đại đế đồng cảm với nhau 100%.

Tuy Russell cuối cùng chỉ viết hai chữ, không trình bày cảm xúc trong lòng, nhưng Klein lại hoàn toàn đọc hiểu nỗi lòng phập phồng của Đại đế, bởi vì, hắn và Russell đều giống Honegger, có một cố hương trong tinh thần cùng tâm linh.

Ở trong lòng thở dài một tiếng, Klein lật sang trang nhật kí thứ hai:

"10-1, đến thăm đảo Sunia.

"Nơi này được xưng là đảo cổ tinh linh, có số lượng lớn di tích cùng tập tục của tinh linh lưu lại.

"Ngày đầu tiên đến mình đã bị chấn kinh, các tinh linh thế mà lại làm 'Huyết vượng', thế mà thích ăn nội tạng động vật, giỏi sử dụng hương liệu mới?

"Bọn họ còn phát minh ra đũa?

"Còn hình dáng thân thể mấy tinh linh kia, ngoại trừ bộ phận tóc lam, tai cong, đôi mắt xếch, còn lại đều đã tiếp cận dân châu Á ở địa cầu, chẳng lẽ bọn họ là đồng hương?"

Đúng vậy, lúc trước mình cũng từng hoài nghi như thế, bất quá, ngẫm lại không có khả năng một hơi có nhiều người từ địa cầu tới đây như vậy, thậm chí đủ tạo thành một chủng tộc, lại cảm thấy có phải là mình đã nghĩ quá nhiều hay không... Không có đạo lý thói quen, đồ ăn, đồ vật địa cầu có thể xuất hiện, mà nơi này tuyệt đối không có khả năng sinh ra... Klein nổi lên hứng thú, rất nhanh đọc xuống, muốn biết Russell có đi tìm tòi nguyên nhân không:

"13-1, mấy ngày nay vội vàng sưu tập sách cổ, truyền thuyết dân dân gian và cổ vật nơi này, đã vài ngày quên viết nhật kí.

"Tuy rất nhiều sự vật đã sớm bị các giáo hội lớn lấy đi, nhưng mình vẫn tìm được một ít thứ có giá trị.

"Các loại truyền thuyết đều nói Tinh linh vương Sunia Solem phát minh chiếc đũa, dùng nội tạng động vật cùng máu nấu thành đồ ăn ngon, đều có chuyện cổ thần chế tạo ra gia vị mới, đều cho rằng là thuỷ tổ, là tinh linh đầu tiên, vì nguyên nhân nào đó, mang theo bộ tộc, rời khỏi tây đại lục chỉ tồn tại trong thần thoại, đi tới bắc đại lục.

"Chẳng lẽ, vị này mới là đồng hương, người thứ nhất xuyên qua?

"Sau đó sinh sản ra một chủng tộc? Cổ thần không gì không làm được, bao gồm sinh con?

"Hình như có vợ, cũng là tinh linh, ừm... Mình lâm vào trầm tư."

"16-1, điều tra sâu thêm một bước cho thấy, các tinh linh có lẽ thật sự không liên quan gì tới người xuyên qua, ít nhất bọn họ không lưu lại phù hiệu liên quan tiếng Trung, tiếng Anh.

"Bọn họ hẳn là từ đầu tới cuối đều sử dụng tiếng Tinh linh, cái này không làm cho mình có cảm giác quen thuộc.

"Hơn nữa, ngoài phát minh ra, danh ngôn của danh nhân ở thế giới cũ không xuất hiện tại đây, chỉ có một số ngạn ngữ, ngụ ngôn có ý tứ gần giống nhưng ví dụ hoàn toàn khác nhau.

"Trước mắt các bằng chứng và truyền thuyết, đều không ủng hộ suy đoán của mình, điều này làm cho mình có chút thất vọng, lại nhẹ nhàng thở ra, nếu gặp được một người xuyên qua khác, mình thật sự không biết nên đối mặt như thế nào."

"17-1, mình mơ thấy cố hương sắp quên đi."

Quả nhiên, Đại đế đã bước đầu bỏ qua suy đoán kia... Klein lại một lần lật sang, nhìn về phía trang nhật kí cuối cùng:

"2-4, con gái của mình thật thông minh, còn không đến 1 tuổi đã có thể nói chuyện! Tuy tạm thời chỉ là học được vài từ đơn, nhưng mình tin tưởng, tiến độ sau này sẽ không chậm!

"Điểm này, nó được di truyền từ mình!

"Mình để ý từng chút một, lúc nào cũng cảm thấy nó giống mình khi ở địa cầu, chẳng lẽ linh hồn cũng sẽ mang đến di truyền nào đó? Ha ha, nếu vậy thì rất tốt.

"Bernarde, cái tên này rất không tệ, vừa nghe đã thấy rất đẹp, nhưng trong lòng của mình đang rục rịch muốn cho nó một nhũ danh tiêu chuẩn.

"Ài, nó không thấy được ông bà nội thật sự của mình..."

"3-4 hôm qua bỗng nhiên sinh ra một chuyện làm mình cảm khái thiếu chút nữa mất ngủ, may mà mình biết minh tưởng.

"Bất quá, cái này cũng làm mình bắt đầu suy xét một vấn đề, đó chính là có nên lén dạy Bernarde tiếng Trung hay không.

"Không nên không nên, phần nhật kí trước đó mình viết nếu để nó xem được, mình còn không bằng tìm khối đậu hủ đập đầu vào tự sát, ở trong lòng con gái, mình phải luôn tràn ngập ánh sáng.

"Nhưng mà, dùng tiếng Trung viết nhật kí đã là ràng buộc cuối cùng của mình cùng địa cầu, con gái của mình, ở góc độ nào đó nên được kế thừa sự ràng buộc này."

"6-4, trải qua vài ngày suy xét, mình quyết định biến hai chữ Hán trở thành phù hiệu đặc thù dạy cho Bernarde, nói với nó đây là chú văn hộ thân cha cho, để cho nó vĩnh viễn ghi nhớ.