Chương 1052 Vấn đề đánh thẳng trong lòng
Không đợi "Người Treo Ngược" đáp lại, cậu vội vàng bổ sung:
"Bất quá, tôi nghe nói 'Nghị sự đoàn sáu người' muốn mở ra tòa lăng tẩm này, mặc kệ thế nào, ít nhất cũng thu về đặc tính."
Ở thành Bạc Trắng, không có người nào cảm thấy hành vi như vậy không đúng, bởi vì đối với bọn họ, lãng phí chính là phạm tội.
"Người Treo Ngược" Arges nhẹ nhàng gật đầu, lời khiển trách tới bên miệng sửa lại thành:
"Làm không tệ.
"Không nhất định là bạn bè mới có thể cung cấp trợ giúp, khi cậu thành lập liên hệ với đủ nhiều người, tự nhiên sẽ thu hoạch được tình báo nhất định."
"Mặt Trời" Dereck được tán thành ngẩn ra hai giây, cảm giác xấu hổ trong lòng nhạt dần đi, lại nói:
"Tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng chuyện này."
Mình sẽ cố gắng kết giao thêm hai, không, một người bạn trước lần tụ hội Tarot tiếp theo... Dereck nhanh chóng ở trong lòng định ra mục tiêu.
Klein thấy thế, để "Thế giới" Hermann Sparrow dùng giọng khàn khàn mở miệng:
"Nếu liên quan đến lĩnh vực Tử Thần, có thể hỏi tôi."
Mà tôi có thể hỏi ngài Azcot... Anh yên lặng nói ở trong lòng một câu.
Về phần cây nấm mới của Frank Lee, anh tạm thời không định chuyển giao cho "Mặt Trời", bởi vì nó chỉ là bán thành phẩm, vẫn tràn ngập độc tính cùng điên cuồng.
"Cảm ơn ngài 'Thế giới'." "Mặt Trời" Dereck cảm kích đáp lại.
Lại trao đổi một hồi, hội Tarot đi vào thời điểm "học tập", cho đến kết thúc.
Trở lại thế giới hiện thực, Klein lập tức bắt tay vào chuyện giải quyết Bán Thần "Kẻ ăn trộm" kia, nhưng anh phát hiện kế hoạch mình dự định làm vừa mới bắt đầu đã gặp vấn đề khó:
Anh căn bản không biết phải đi nơi nào để tìm Leonard Mitchell cùng ông lão ký sinh trong cơ thể hắn!
Giáo đường St. Samuel? Leonard đúng là ở trong lòng đất chỗ đó, nhưng mình không có biện pháp đi vào... Hắn chỉ đi ra giáo đường cầu nguyện một hai lần một tuần, hơn nữa thời gian cũng không cố định, mình không có khả năng một ngày đi ba lượt, một tuần đi bảy ngày chỉ vì gặp mặt hắn. Cái này là cái quỷ gì vậy, không lẽ cái gọi là ôm cây đợi thỏ là thế này sao? Cho dù mình thật sự làm như vậy, cũng chưa chắc có tác dụng, hắn là "Bao tay đỏ", hiện tại rất có khả năng đã rời khỏi Backlund... Klein vừa lẩm bẩm vừa hối hận sâu sắc, hối hận trước đó quá chú trọng vào lời nói dẫn đường, quá chuyên tâm lừa dối Leonard Mitchell, quên hỏi nên làm thế nào để liên lạc đối phương.
Mình lúc ấy đáng ra phải nói với Leonard, "Tôi sẽ mang chuyện thân phận bị vạch trần nói cho Klein Moretti, nếu hắn muốn nói gì, cũng sẽ truyền đạt hộ", từ đó ước định một phương thức liên lạc... Klein thong thả thở hắt ra, chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng:
Đó là hỏi "Ma kính"!
Vẽ ra trên giấy phù hiệu hỗn hợp của "Nhìn trộm" cùng "Bí ẩn", Klein đưa ánh mắt nhìn về phía kính toàn thân, thấy nơi đó có hơi nước di động, toát ra một dòng chữ Ruen màu trắng:
"Chủ nhân vĩ đại tối cao tôn quý, người hầu nhỏ bé khiêm tốn trung thành Arodes đã đến theo triệu hồi của ngài.
"Trước khi trả lời vấn đề, tôi muốn nói:
"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!"
Klein nhíu mày nói:
"Vì sao đột nhiên nhận sai?"
Trên mặt kính, dòng chữ Ruen màu trắng vặn vẹo, biến hóa:
"Tóm lại, tôi đã sai rồi..."
Sau đó, dòng chữ run run rẩy rẩy hình thành:
"Gần đây, gần đây có nhiều người hỏi thăm tình huống của ngài, đã biết thân phận hiện tại của ngài là giả..."
Vì vậy, hình tượng Dwayne Dantes trời sanh phong lưu chỉ cần xinh đẹp là theo đuổi đã truyền lưu ra bên ngoài, ngay cả tiểu thư "Chính Nghĩa" cũng đã biết? May mà mình dùng cái cớ là thân phận dùng chung, không chỉ một quyến giả sắm vai Dwayne Dantes, cái này có thể giải thích được... Hắc hắc, nhìn xem cái gương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch kìa... Klein có chút giật mình, thầm cười một tiếng, chuyển giọng:
"Chuyện nhỏ mà thôi."
Mặt kính hiện lên dòng chữ mới:
"Ngài tha thứ cho tôi sao?
"Không, ý của tôi là, ngài nguyện ý chờ biểu hiện tiếp theo của tôi sao?"
Cái thái độ này... Klein ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, mặt ngoài thản nhiên nói:
"Vậy ngươi phải cố gắng lên."
"Vâng thưa chủ nhân vĩ đại!" Ở mặt gương, câu chữ màu trắng như muốn toả ra anhs áng, "Ngài triệu hồi tôi tới đây vì có vấn đề muốn hỏi sao?"
Klein gật gật đầu:
"Đúng vậy.
"Vài ngày tiếp theo Leonard Mitchell sẽ ở nơi nào?"
Chữ viết trắng bạc nhanh chóng vặn vẹo, biến thành dòng chữ mới:
"Số 7 phố Pepinster."
Dưới câu chữ, thủy quang mặt kính rung động, tạo ra một cái hình ảnh:
Đó là căn nhà có biển số là 7, đó là một thanh niên tóc đen mắt xanh đang cắm chìa khóa.
Vẫn là chỗ cũ, không thay đổi... Nếu mình trực tiếp tới cửa gặp Leonard, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Dwayne Dantes trong lòng hắn, giảm xuống cấp bậc... Để Emlyn White đi? Dù sao bạn học thi nhân hẳn là đã tra được, quỷ hút máu này có giao tình cùng Sherlock Moriarty, cũng chính là Klein Moretti... Trước mắt vấn đề ở chỗ, lập trường của ông lão kia rất khó phán đoán... Trong tình huống không thể xác định mục đích chân thật, đưa tới một món quà lớn chưa chắc thích hợp, có lẽ sẽ mang đến cho Leonard nguy hiểm rất lớn... Bởi vì không liên quan đến bản thân mình, đi lên phía trên sương mù xám bói toán rất có thể không tìm được gợi ý hữu hiệu... Suy nghĩ trong lòng Klein chuyển động, thay đổi kế hoạch:
So với trực tiếp báo lại thông tin về Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" cho ông lão trong cơ thể Leonard biết, mượn tay Pares Zoroaster hoặc là Amon cảnh cáo thẳng mục tiêu, để hắn rời xa khu phố này, là một cách xử lý càng thêm mềm mại mà tai họa ngầm lại càng nhỏ!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không bại lộ bản thân... Klein trầm ngâm vài giây, lại hỏi:
"Bán Thần bên cạnh Herrell Macht trốn ở nơi nào?"
Mặt ngoài tấm gương hiện lên hào quang như nước gợn, cảnh tượng đã xảy ra thay đổi:
Trên tấm thảm dày thêu hoa văn hoa lệ, là một cái sô pha nhỏ bằng da, bên trong cái sô pha đơn đó, có đặt một cái đệm lông trắng nõn rậm rạp, trung ương cái đệm có một con chuột màu xám đang nằm, so sánh với đồng loại, ánh mắt của nó càng thêm đỏ sậm.
Con chuột... Vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia ký sinh trong cơ thể con chuột? Vậy mà nghênh ngang ngủ ở trong phòng Herrell, nằm trên một tấm nệm có vẻ rất đắt tiền... Cái này là vì mình quấy rầy kế hoạch của hắn, hắn không thể không biến thành bộ dáng này? Klein đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chợt có chút muốn cười.
Cảnh tượng cố định lại, một hàng chữ trắng bạc đột hiển hiện lên:
"Chủ nhân vĩ đại, ngài còn có yêu cầu gì không?"
Rất sâu sắc... Klein "ừm" một tiếng rồi nói:
"Lợi dụng gương trong phòng, cảnh cáo vị Bán Thần kia,
"Nói cho hắn, ở khu vực gần đây, có một Thiên sứ tràn ngập ác ý với con đường 'Kẻ ăn trộm' tồn tại, hơn nữa, 'Kẻ báng bổ thần linh' Amon bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện."
"Vâng thưa chủ nhân, tôi sẽ lập tức làm!" Trên gương, một dòng chữ toả sáng hào quang.
......
Trong phòng ngủ của Herrell, linh cảm con chuột màu xám chợt có xúc động, dồn dập hẳn lên, đem ánh mắt nó nhìn về phía cái kính soi toàn thân đặt trong phòng.
Mặt kính đột nhiên xuất hiện một dòng chữ đỏ rực giống như viết ra từ máu tươi còn chưa khô:
"Rời xa khu phố này!"
Ánh mắt con chuột màu xám ngưng tụ một giây, im lặng một lát rồi hỏi:
"Vì sao?"
Dòng chữ như máu tươi dần biến đổi, hình thành một câu mới:
"Xung quanh khu vực này có một Thiên sứ đang cấp bách muốn bổ sung con đường 'Kẻ ăn trộm', con đường này là thiên địch của toàn bộ danh sách cao, 'Kẻ báng bổ thần linh' Amon cũng đang trên đường tới.
"Tôi nhắc nhở ông, là vì tôi không muốn bọn họ chiếm được lợi thế."