← Quay lại trang sách

Chương 1068 Trung tâm quỷ kế (1)

Từ giờ khắc này trở đi, lực lượng Bán Thần của họ sẽ nhanh chóng yếu bớt, mà công kích hiện thực sẽ nhanh chóng tăng lên.

Nói cách khác, binh sĩ Ruen xung quanh đỉnh chóp kho hàng cùng chiến xa đi trên bánh xích đang thong thả tới gần chính là người quyết định thắng bại lần này!

Đối với quân đội Ruen mà nói, cái này thật ra phóng lớn ưu thế bản thân đến cực hạn!

Mehams cùng một vị Bán Thần Học phái Hoa Hồng khác lập tức có phản ứng, một người muốn phụ thân xác ướp, một người muốn nhặt lên búp bê vải không có mắt, sau đó ở trước khi lực lượng yếu bớt đến mức độ nhất định trốn khỏi nơi này.

Đương nhiên, cô gái mặc lễ phục dạ hội cùng Bán Thần mắt vàng không có khả năng cho tùy ý kẻ địch muốn làm gì thì làm, nhưng khi bọn họ sắp ra tay, một luồng ánh sáng từ xa xa bay lên không trung, nổ tung thành pháo hoa màu sắc rực rỡ.

Ngay sau đó, linh cảm hai vị Bán Thần đồng thời bị xúc động, quay đầu nhìn về phía địa phương ngược nhau.

Một bàn tay đeo bao tay trong suốt đột nhiên hiện ra ở khu vực phụ cận quan tài hoàng kim của Tutankhamun II, bắt lấy một đám bùn đất đã ướt đẫm chất lỏng đỏ sậm.

Chất lỏng này là hỗn hợp giữa óc và dịch của Tutankhamun II, là tài liệu nghi thức bảo trì linh tính, rồi sau đó trộn cả huyết tương!

Mehams cùng Bán Thần nắm giữ vật phong ấn con đường "Kẻ ăn trộm" Học phái Hoa Hồng cũng nhìn về phía bên kia, nhìn thấy một bóng dáng ăn mặc chỉnh tề đội mũ dạ dần được phác họa.

Bóng người ấy đang cúi người nhặt đám bùn đất ngâm trong chất lỏng đỏ sậm.

Trong quá trình này, tay phải của anh lúc nào cũng đặt bên trái ngực, giống như đang cúi chào mấy vị Bán Thần, sau đó vẫn duy trì động tác dó, ngẩng đầu lộ ra một gương mặt đeo mặt nạ kim loại, rồi nhanh chóng nhạt nhòa thành trong suốt, biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi cầm hộp thuốc lá bằng sắt, xuyên tường rời khỏi kho hàng lúc nãy ẩn thân, Sharon nghiêm khắc làm theo sắp xếp của Sherlock Moriarty, dùng hình thái "Oan hồn" bay về phía tòa hải đăng cao nhất cảng Pulitzer.

Ngay sau đó, cô ở trong lòng đếm ngược:

"Ba giây... Hai giây... Một giây..."

Suy nghĩ tương ứng trong đầu còn chưa dừng lại, bên tai Sharon đã vạng lên âm thanh ầm ầm kịch liệt ở bến tàu, tựa như có lốc xoáy khủng bố đổ bộ.

Cô cầm hộp thuốc lá bằng sắt ở tay trái, móng tay bỗng nhiên biến thành dài, bắt lấy "Tường linh tính", lấy công kích vốn tràn ngập linh tính của "Oan hồn" hoàn toàn phá hư cái "cách ly" vô hình này.

Một đợt cuồng phong đột nhiên bắn ra bốn phía, Sharon bỗng nhiên cảm thấy linh thể của mình được tăng mạnh năng lực, mà cái này là do vật phẩm được đặt trong hộp thuốc lá bằng sắt.

Cô không bị lòng hiếu kỳ ảnh hưởng, khắc chế cảm xúc sớm thành thói quen, tiếp tục lao tới gần tòa hải đăng.

Toàn bộ quá trình này, cô vẫn duy trì quỹ tích hành động không có quy tắc, khi thì trái, khi thì lách sang phải, khi thì mượn dùng "Thoáng hiện mặt kính", nhảy ra từ một nơi khác, sau đó tiếp theo đi tới mục tiêu.

Điều này làm cho cô có vẻ giống như đang tránh né kẻ địch vô hình đáng sợ, nhưng Sharon rất rõ ràng, không có gì đang đuổi theo mình, cũng không có công kích từ phía xa xa đánh tới nơi này.

Cô cảm thấy mình chỉ là đang diễn một vai trong vở kịch.

Bất quá, cô không có chút nghi ngờ, không lãng phí thời gian quan sát cùng chờ đợi, làm bộ không khí xung quanh là "Kẻ lặng lẽ" Mehams, là Bán Thần quân đội Ruen, kiệt lực làm bọn họ gặp khó khi đang truy đuổi.

Cứ tiếp tục bay đi như vậy, Sharon vẫn nhìn vào ánh sáng màu đỏ tạo thành đôi mắt giữa không trung xanh thẳm.

Nó bay ở chỗ cao nhất, mạnh mẽ nổ tung, hóa thành từng cái pháo hoa đẹp đẽ lần lượt đổi màu giữa xanh đỏ tím vàng.

Sharon lúc này thu hồi tầm mắt, vừa lợi dụng linh tính dâng lên từ móng tay "Oan hồn”, xây lại "tường" cách ly, vừa hướng về phía của Maric.

Nơi đó cứ cách một đoạn sẽ đặt một mảnh gương, bóng dáng đội mũ mềm mặc váy dài màu đen của Sharon không ngừng xuất hiện rồi biến mất, rất nhanh liền thấy được đôi mắt nâu của Maric.

Cô lập tức nhẹ nhàng thở ra, hộp thuốc lá bằng sắt cầm tron tay đã một lần nữa bao trùm "Tường linh tính".

Maric cùng Sharon không đối thoại, cũng không trao đổi bằng ánh mắt, giống như đang bị quái vật trong suốt không nhìn thấy truy đuổi, không dám dừng lại chút nào.

Thẳng thắn mà nói, bọn họ đều đại khái rõ ràng những việc gì sẽ có tác dụng gì, dù sao Sherlock Moriarty từng biểu diễn dùng còi đồng hấp dẫn xác sống cùng u ảnh, mà "Thoáng hiện mặt kính" của Sharon, hai người cũng cực kỳ quen thuộc, nhưng mà, chỉnh thể sẽ phát triển như thế nào, vị đại thám tử kia định làm thế nào để trộm đi xác ướp Tutankhamun II trong cái nhìn chăm chú của mấy vị Bán Thần, bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng nổi, cái này cũng không phải nói, xác ướp tự muốn chạy liền khẳng định có thể chạy trốn, Bán Thần tất nhiên sẽ ngăn cản sẽ đuổi theo.

Đúng vào lúc này, bọn họ thấy phía trước có một cái bóng dáng nhanh chóng thành hình.

Hắn mặc một thân quần áo nghiêm chỉnh màu đen, đầu đội mũ dạ cao, trên mặt bao trùm mặt nạ kim loại, cầm trong tay một đám bùn đất đỏ sậm cùng một quyển sách bìa nâu, đúng là Sherlock Moriarty.

Maric lúc này chậm lại bước chân, vừa tùy ý cho đối phương vẽ loạn bùn đất lên tầng ngoài quyển sách cùng thu vào trong quần áo, sau đó chụp vào bả vai mình, vừa nhìn bốn phía chung quanh, nhưng mà hắn không phát hiện xác ướp Tutankhamun II ở đâu.

Rốt cục vẫn thất bại sao... Sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn thở dài một tiếng, nhìn mình, Sharon cùng Sherlock Moriarty đồng thời dần trong suốt, biến mất tại chỗ.

......

Quay lại khu vực mấy vị Bán Thần chiến đấu kia, khi người đàn ông đeo mặt nạ kim loại đang vừa cúi chào vừa truyền tống rời khỏi, vị Bán Thần mắt vàng quân đội Ruen không hiểu sao có dự cảm không tốt, chỉ cảm thấy sự việc đang đi tới kết cục không thể biết trước.

Phải ngăn cản hắn! Tuy không biết hắn rốt cục đang làm cái gì, nhưng nhất định phải ngăn cản! Suy nghĩ này trong nháy mắt bùng lên mạnh mẽ, vị Bán Thần mắt vàng này lập tức muốn kích hoạt chiếc nhẫn trong tay, dùng "Lữ hành" đối kháng "Lữ hành", dùng "Truyền tống" truy đuổi "Truyền tống".

Nhưng mà, trong khe hở ngắn ngủi, hắn phát hiện mình không thể tập trung khí tức người thần bí kia, nói cách khác là, đối phương hoặc là có cách quấy nhiểu tầng cấp Bán Thần, hoặc là "Truyền tống" đến một địa phương rất rất xa, mà vô luận là loại khả năng nào, đều mang ý nghĩa truy đuổi rất dễ dàng bị thất bại.

Mà càng quan trọng là, nếu hắn rời khỏi, chẳng khác nào để lại một mình cô gái mặc lễ phục dạ hội đối chọi với "Kẻ lặng lẽ" Mehams cùng một Bán Thần khác của Học phái Hoa Hồng, cái này là tình huống cực kỳ nguy hiểm, dù sao trước mặt khu vực thần bí còn chưa bị đè nén đến mức bị súng đạn hiện thực hoàn toàn áp chế.

Hơn nữa cũng không có tổn thất gì, xác ướp vẫn còn, người kia chỉ là lấy đi một ít bùn đất giàu có linh tính... Ánh mắt Bán Thần mắt vàng đảo qua xác ướp Tutankhamun II đang “mờ mịt” đứng tại chỗ, lần nữa đặt lực chú ý lên người Mehams.

Đột nhiên, trong linh cảm của bốn vị Bán Thần, xác ướp được bọc kín bởi băng vải vàng nâu cùng chất chất lỏng đỏ sậm biến mất không thấy đâu!

Một cái xác ướp không để lại chút dấu hiệu cứ vậy biến mất!

Một giây này, "Kẻ lặng lẽ" Mehams cùng Bán Thần khác giống như đang xem một hồi biểu diễn ảo thuật hoặc là vở kịch ẩn chứa quỷ kế, nhưng thật đáng buồn là, bọn họ thân là Bán Thần, lại không có thể phát hiện bí quyết ảo thuật hoặc quỷ kế vở kịch rốt cục là cái gì.

Lúc này, Mehams cùng vị Bán Thần khác của Học phái Hoa Hồng đã mất mục tiêu liền không chút do dự làm thân hình nhạt đi, muốn tiến vào linh giới.

Bán Thần mắt vàng cùng cô gái mặc lễ phục dạ thì lập tức ngăn cản bọn họ.

......