Chương 1116 Một cái
Không biết qua bao lâu, anh mới hoãn lại, phát hiện mình đã ở trong lăng tẩm bóng tối lạnh lẽo, bốn phía là những cái quan tài rộng lớn, trong quan tài nằm một đám người chết hư thối lưng mọc lông chim màu trắng.
Tuy đã nhắc nhở ngài Azcot, nhưng vẫn đi tới nơi này... Klein ngẩn ra một giây, trong lòng đột nhiên chợt xuất hiện ra cảm giác bất đắc dĩ khó có thể ngăn chặn.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Azcot đứng ở phụ cận phía trước, ngóng nhìn chỗ sâu trong lăng tẩm được tầng tầng cầu thang vẫn vào.
Nơi đó có khí đen nồng đậm tràn ngập, sương mù chậm rãi chảy xuôi.
"Nơi đó cất giấu rất có khả năng chính là Tử Thần nhân tạo..." Klein nhịn không được lại nhắc nhở một câu.
Azcot đường cong bộ mặt không hề căng thẳng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nói:
"Ngủ say trước đó làm cho tôi hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, tôi nhìn thấy bản thân ngồi ở trên vương tọa đầu lâu, thấy người phi phàm cùng người thường ngã lăn ở phía trước vương tọa, bọn họ không có làm sai cái gì, cứ như vậy đột nhiên chết đi, tiếp theo từng người một bò lên, biến thành sinh vật bất tử tái nhợt, sinh vật bất tử nguyện trung thành với tôi.
"Mà tôi vẫn cứ lạnh lẽo nhìn chăm chú như vậy, không có một chút cảm xúc dao động, tùy ý để tai nạn như vậy lan tràn về nông thôn, lan tràn về thành thị.
"Điều này làm cho tôi cảm thấy không giống chính mình, nhưng mà, tôi lại rất rõ ràng, cái này có lẽ mới là bản thân chân chính."
Vị "Quan chấp chính tử vong" đế quốc Byron kỷ đệ tứ kia sao... Klein miệng mấp máy, lại mím chặt lại.
Azcot nâng tay day day thái dương, giọng điệu bình tĩnh không có phập phồng tiếp tục nói:
"Tôi cảm giác mình đang quay trở lại phương hướng đó."
Không đợi Klein đáp lại, Azcot ngóng nhìn chỗ sâu trong lăng tẩm như đang tự nói:
"Tôi còn nhớ tình huống khi lần đầu tiên chết đi sống lại, nằm ở trong một mảng thi thể tái nhợt, lảo đảo đứng lên, trong lòng thực sợ hãi, không biết đã xảy ra cái gì, cũng không rõ ràng cho lắm mình đến cùng ở nơi nào.
"Ở trước khi nhân viên giáo hội thu thi thể tịnh hóa, tôi nghiêng ngả lảo đảo thoát khỏi nơi đó, giống như du hồn đi qua ở giữa cánh đồng bát ngát, nông thôn cùng thành thị, không nhớ nổi mình là ai, đến từ nơi nào.
"Đoạn thời gian nọ, tôi mặc kệ đi đến nơi nào, đều có thể nghe thấy đa phần là tiếng khóc, nhìn thấy các mục sư chủ trì lượng lớn nghi thức hạ táng, chỉ cảm thấy bi thương tràn ngập mỗi một ngóc ngách.
"Sau đó, tôi ngẫu nhiên cứu một cô gái quý tộc, tiến vào trang viên nhà cô ta, cô ta là một cô gái sáng sủa như ánh mặt trời, mà tôi như là dã thú từ rừng rậm đi ra, vừa mẫn cảm, đa nghi, tự ti, sợ hãi, lại thường xuyên bày ra một mặt lạnh lẽo, hờ hững, tàn nhẫn, không phù hợp đạo đức nhân loại.
"Cô ấy rất ngạc nhiên đối với tôi, vô luận tôi lảng tránh cô ây như thế nào, làm chuyện không tốt như thế nào, cô ấy đều sẽ tới gần tôi, dùng nụ cười của cô ấy cảm nhiễm tôi, dùng những câu chuyện thú vị ảnh hưởng tôi, trong bất tri bất giác, tôi đã quen với sự tồn tại cũng như những sự trêu chọc của cô ấy.
"Chúng tôi lặng yên ở cùng nhau, cô ấy rất lo lắng, sợ hãi phụ thân của cô ấy không đồng ý gả cô ấy cho một người hầu quá khứ là người vô gia cư.
"Nhìn nụ cười nhiễm ưu thương của cô ấy, tôi lần đầu tiên có loại cảm giác máu đang sôi trào, bốc đồng nói với cô ấy, tôi sẽ rời khỏi nơi này, nhưng sẽ mang theo tước vị cùng vòng hoa cho tân nương trở về.
"Tôi đi quân đội, tôi trở thành kỵ sĩ, tôi giơ kỵ thương dài ba thước, xông phía kẻ địch, ở trong hỗn loạn còn sót lại của bắc đại lục vào cuối kỷ đệ tứ, trở thành Nam tước, có đất phong của mình.
"Tôi theo hứa hẹn của mình, mang theo sắc phong quốc vương, huy chương gia tộc, dải lụa kỵ sĩ cùng vòng hoa tự tết, cưới tân nương của tôi."
Nói tới đây, vẻ mặt Azcot dần dần nhu hòa xuống, tựa như đang nhớ lại cái gì, ngay cả khóe miệng cũng bất tri bất giác nhếch lên.
Klein nghe được trong lòng chợt động, tựa như lại thấy ngài Azcot quen thuộc kia.
"Sau đó thì sao?" Anh thật cẩn thận làm dẫn đường.
Azcot mắt nhìn về phía trước nói:
"Sau đó... sau đó, chúng tôi ở tòa thành xây ở đất phong của mình, có con, đó là một bé trai, lớn rất nhanh, có thể đoán được, nó tương lai sẽ lớn thật cao thật khôi ngô.
"Hắn thích võ thuật, luôn kéo một cây kiếm bảng to chạy tới chạy lui, nói muốn trở thành kỵ sĩ.
"Tôi nghĩ đây chỉ là ham muốn nhất thời của đứa nhỏ, rất khó kiên trì, nhưng nó chẳng sợ ngã rách chân, đụng bị thương đầu, vẫn không bỏ qua luyện tập, nó nghĩ tránh ở trong phòng mặt vặn vẹo ôm vết thương, là tôi sẽ không nhìn thấy, ha ha, nó quá coi thường phụ thân của nó rồi, linh hồn toàn bộ lãnh địa đều đang âm thầm cống hiến sức lực cho tôi.
"Từng năm trôi qua, tôi tìm về càng ngày càng nhiều ký ức, vợ của tôi vẫn oán giận tòa thành quá âm u, muốn đi nơi có ánh mặt trời cùng ấm áp, tôi thỏa mãn yêu cầu của cô ấy, nhưng thẳng đến thật lâu sau đó, tôi mới rõ ràng, cô ấy không phải chán ghét tòa thành cư trú, mà là đang sợ hãi biến hóa phát sinh từng chút một ở trên người tôi, sợ hãi tôi càng ngày càng âm u lạnh lẽo càng ngày càng xa lạ.
"Cô ấy không có nói với tôi chuyện này, vẫn ở chung với tôi giống như quá khứ, chúng tôi có một đoạn cuộc sống tốt đẹp ở bờ biển phía nam, thậm chí còn muốn một đứa con nữa, đáng tiếc không thể thành công.
"Thẳng đến tôi dự cảm mình sắp tới gần tử vong tiếp theo, chúng tôi mới quay trở về đất phong, quay trở về tòa thành.
"Con của tôi đã lớn, cậu bé kia, nói cho tôi biết, nó muốn tới Backlund, trở thành người hầu nhóm Tử tước, Bá tước, bắt đầu con đường kỵ sĩ của mình.
"Tôi hỏi nó, vì sao lại lựa chọn như vậy từ khi còn là thiếu niên? Nó trả lời ta, bởi vì tôi là thần tượng cùng tấm gương của nó, nó muốn giống như tôi chỉ dựa vào chính mình mà không phải phụ thân mẫu thân mà trở thành kỵ sĩ trở thành quý tộc.
"Vào thời điểm đó, tôi đã khôi phục đại bộ phận ký ức, đối mặt với đứa con này, luôn có chút xấu hổ, mới lạ cùng không được tự nhiên, nhưng khi nghe được đáp án của nó, trong lòng vẫn có loại cao hứng, thỏa mãn cùng kiêu ngạo khó có thể diễn tả bằng lời, đây là con của tôi, hoàn toàn khác với máu mủ của tôi lưu lại ở đế quốc Byron."
Klein biết ngài Azcot nói là thân phận "Nam tước Abram đời đầu" của ông ta, mà đứa con làm cho ông ta kiêu ngạo cùng thỏa mãn này, ở lúc tuổi già hoặc là trung niên, bị người hạ độc mưu sát, đóng đinh ở trong quan tài, ngay cả đầu cũng bị Ince Zangwill lấy đi.
Azcot ánh mắt hoảng hốt một chút rồi nói:
"Tôi lại một lần chết đi, đần độn tỉnh lại, bản năng rời xa đất phong, ở dưới sắp xếp trước đó, lưu lạc đi nơi khác, mỗi một kiếp trước đây, tôi đều có cuộc đời khác nhau, có khi sẽ gặp được tình yêu ngọt ngào, có khi sẽ có được con gái làm cho người ta sủng ái, cái loại yêu thích, bất đắc dĩ, thỏa mãn phát ra từ trong lòng này lần lượt làm cho tôi dần dần khôi phục ký ức kinh ngạc, nghi hoặc, mâu thuẫn.
"Có một lần, tôi là một đứa con hiếu thuận, mang đến cho cha mẹ sự kiêu ngạo, cuộc sống tốt đẹp, con cháu đáng yêu, mà khi tôi 'tỉnh' lại, tìm về chính mình, tôi mới nhớ lại, cuối một kiếp trước đó, để đứa con chân chính của bọn họ chết ở chiến trường, chiếm cứ thân phận này, tôi một mặt cảm thấy đau đớn cùng áy náy, một mặt khác lại cho rằng cái này không có gì, chỉ là một chuyện nhỏ, trong lòng tôi tựa như phần liệt thành hai người.
"Khi đó, tôi có một tấm mặt nạ có thể để tôi biến thành bất luận kẻ nào, nhưng ở sau một lần khi tỉnh dậy đã mất, cái này có lẽ là tôi chủ động bỏ đi..."