← Quay lại trang sách

Chương 1150 Mấy ngày sau (2)

Tốt nhất không cần làm như vậy, trình độ nguy hiểm thật sự rất cao, hơn nữa thực dễ dàng ngộ sát đội hữu, hoặc là vĩnh viễn bị lạc ở thành phố North." Colin Iliad tóc hoa râm hỗn độn trịnh trọng đáp lại.

Dereck nhìn thành thị bị sương mù nhàn nhạt bao phủ, tĩnh mịch không có một chút thanh âm truyền ra ở phía trước, theo bản năng hỏi:

"Ngài thủ tịch, tòa thành thị này cũng từng thuộc về 'Vương đình Người khổng lồ' sao?"

"Đúng vậy, bất quá, nó thật sự gần với quốc gia một vị cổ thần khác thống trị." "Kẻ săn ma" Colin rất kiên nhẫn hồi đáp

Rigg cầm theo hai gậy sắt đen, thân cao cũng đạt tới hơn hai thước tư hơi cảm thấy tò mò truy hỏi:

"Là vị cổ thần nào?"

"Vua Ma Lang, 'Kẻ hủy diệt', Freguera."

Như vậy à... Dereck nhớ kỹ thủ tịch giới thiệu, tiến lên một bước, vươn ra hai tay.

Ánh mặt trời thuần túy sáng lạn đột nhiên phụt ra từ trên người cậu, chiếu sáng kiến trúc hoặc sụp đổ hoặc mục nát, chiếu sáng con đường trải phiến đá xám trắng, chiếu sáng rìa thành thị yên tĩnh tới cực điểm.

Phía trên con đường, từng bóng người xuất hiện ở trong mắt đám người Dereck, có khoác trường bào vải đay, có mặc quần áo da thú, như là đang lui tới bận rộn.

Cảm nhận được ánh mặt trời chiếu rọi, bọn họ vẫn không có chút thanh âm nào đồng thời chuyển đầu qua, nhất tề nhìn về phía tiểu đội thăm dò thành Bạc Trắng.

......

Ban đêm cảng Bansi thường thường có quạ đen hoặc là tiếng kêu của loài chim khác truyền ra, phụ trợ cả phế tích càng thêm âm trầm tĩnh mịch, ngay thanh âm cả sóng biển cũng không thể làm tán đi loại cảm giác này.

Làm tín đồ "Chúa Tể Của Gió Bão", làm thuyền viên "Kẻ báo thù u lam", đám thủy thủ lá gan cũng không nhỏ, hơn nữa nghĩ đến trong kiến trúc sụp đổ có lẽ còn chôn dấu hoàng kim các sự vật đáng giá, trong lòng càng nóng bỏng, không chút sợ hãi, vừa đến nơi này, đã đều rời thuyền, hai ba người một tổ mở ra tìm kiếm.

Arges không đó đi cùng bọn họ, tự đi ở bên trong phế tích, tìm kiếm dấu vết mới xuất hiện sau khi cảng Bansi bị phá hủy.

Đi tới đi tới, hắn tay đeo nhẫn "Roi tinh thần", thắt lưng mang "Dao kịch độc" đi tới trước một kiến trúc vách tường vỡ nát, cửa lớn chỉ còn mấy khối gỗ cháy đen sụp đổ.

"Nếu mình không có nhớ lầm, nơi này nguyên bản hẳn là cục điện cảng Bansi báo..." Arges gật đầu biên độ rất nhỏ, đi qua đó, hơi quan sát.

Hắn lập tức thấy bên trong đám gỗ đá nọ, có khu vực trống trải, bề mặt cháy đen một mảng, có hai cái bóng đỏ như máu, giống như nơi đó từng nằm hai người bị nghiền áp thành thịt vụn vậy.

Mà sự việc rõ ràng đã qua đi lâu như vậy, hai dấu vết màu đỏ nọ vẫn tươi sáng, tựa như còn có sinh mệnh lực nhất định.

Arges thái dương nhảy một chút, cảm thấy mình mơ hồ có thể tưởng tượng ra tà dị của cảng Bansi trước khi bị hủy diệt.

Trong khi ánh mắt hắn đảo qua, bỗng nhiên thấy bên cạnh hai dấu vết màu máu nọ, chỗ ánh trăng khó có thể chiếu đến, có một bộ đồ họa khắc ở trên vách tường sụp đổ.

Đồ họa nọ rất là đơn sơ, thậm chí không có màu sắc, chủ thể là một quái vật mặc khôi giáp, có đầu bạch tuộc, cầm trong tay tam xoa kích, nó đồng thời còn thân quấn tia chớp, chân đạp sóng cuộn, sau lưng là áo choàng tạo thành từ lông giống như là lông chim!

Arges đồng tử đột nhiên phóng đại, trong lòng nháy mắt có cuồng phong sóng lớn dâng lên.

Hắn nhận ra được quái vật trong đồ họa đại biểu cái gì, bởi vì "Mặt Trời" từng triển lãm qua:

Đây là hình tượng vặn vẹo của "Hoa Hồng Cứu Rỗi" đối với "Chúa Tể Của Gió Bão"!

Mà bộ đồ họa này xuất hiện cũng ý nghĩa, từng có thành viên "Hoa Hồng Cứu Rỗi" đi vào cảng Bansi, hơn nữa là ở sau khi kiến trúc sụp đổ, nếu không bộ bích hoạ kia không có khả năng không chút hư hao nào, vừa vặn giăng kín cả vách tường sụp đổ không trọn vẹn này!

"Đây chính là dấu vết mà 'Thế giới' để cho mình tới cảng Bansi tìm kiếm... Hắn đang truy tra tổ chức bí ẩn 'Hoa Hồng Cứu Rỗi' này?" Arges tự nói không tiếng động, nâng tay phải lên.

Hắn nguyên định trực tiếp hủy diệt bộ đồ họa nọ, nhưng ngẫm nghĩ, lại thu hồi cánh tay, vòng qua phế tích nguyên là cục điện báo cảng Bansi, giống như không có phát hiện ra cái gì cả mà đi về nơi khác.

Phía trên sương mù xám vô biên vô hạn, trong cung điện xa xưa rộng lớn.

"Có phát hiện bức họa hình tượng 'Chúa Tể Của Gió Bão' bị vặn vẹo, nghi ngờ thành viên Hoa Hồng Cứu Rỗi lưu lại... Ừm, 'Thiên sứ đỏ' Medici chính là một trong những người sáng tạo Hoa Hồng Cứu Rỗi..." Klein ngồi ở ghế dựa thuộc về "Kẻ Khờ", yên tĩnh nhìn ngôi sao đỏ thẩm khỏa đại biểu "Người Treo Ngược".

Mượn dùng phản hồi của đối phương, anh cơ bản có thể xác nhận phụ thân Ince Zangwill chính là ác linh "Thiên sứ đỏ" kia!

Trong yên tĩnh mãi mãi không thay đổi, Klein lặng lẽ ngồi ở trên cùng bàn dài loang lổ, giống như biến thành một pho tượng thần linh.

Không biết qua bao lâu, anh hơi gật đầu không thể nhận ra, thong thả thở hắt ra.

Bóng dáng của anh theo đó biến mất, về tới thế giới hiện thực, tiếp tục ngủ say, không suy nghĩ tới kế hoạch gì, cũng không suy xét chuyện gì có liên quan đến Ince Zangwill.

Vừa cảm giác đến bình minh, Klein xoay người xuống giường, lặp lại động tác theo thói quen ở những ngày qua, đi chân trần tới phía trước cửa sổ, kéo ra vải mành.

Trên con đường bên ngoài khách sạn, Danis ăn mặc kiểu dân bản xứ Tây Byron lại khoác thêm vào cái áo choàng mang bao tay màu đen nhét vào trong lòng, vội vã bước về quảng trường phía bên phải, căn cứ báo cáo trước đó của hắn, Klein biết hắn hôm nay sẽ tiếp xúc cùng người nào đó của thế lực thống trị bản địa, hiểu biết thái độ của bọn họ ở trên mậu dịch vũ khí quân đội.

Anderson không có đi theo, để tóc ngắn màu vàng rẽ 3/7 biến thành bù xù một chút, chậm rãi đi thong thả tới rìa quảng trường, tìm vị trí ngồi xuống, sau đó chụp lên tay trái đang mang bao tay màu đen một con búp bê buồn cười, biểu diễn con rối cho các dân chúng qua lại.

Một người một "con rối", thanh âm đều không giống nhau, lời nói vui nhộn, trào phúng lẫn nhau, tương đương hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, bọn họ dùng là tiếng Intis, mà không phải tiếng Dutan, không mấy ai có thể nghe hiểu, chỉ vây xem một chút, rồi đều tự tán đi.

Klein nhìn thợ săn mạnh nhất Biển sương mù này, vẻ mặt không có biến hóa, trong mắt không hiện vẻ trầm tư.

...

Đông Byron, văn phòng lâm thời tiểu đội "Bao tay đỏ" Soest.

Cindy có một đầu tóc màu rượu đỏ cầm mấy phong điện báo đi đến, hơi hưng phấn nói:

"Có phát hiện một ít đầu mối mới!"

"Manh mối gì?" Soest buông tách cà phê làm từ sứ trắng trong tay xuống, đám người Leonard cùng Dailey cũng hướng ánh mắt về phía cửa.