Chương 1166 Đến nhà khám bệnh (2)
Thấy Hermann Sparrow đang chỉ cách một bức tường, lưng tựa lưng với mình rốt cuộc cũng có chút cảm xúc muốn cười, Audrey kịp thời phóng ra thêm một lượt "Trấn an" nữa. Sau đó, cô nghe thấy đối phương lên tiếng hỏi:
"Cô từng nhận được tư liệu của các Cự Long từ chỗ "Mặt Trời", hẳn là có hiểu biết nhất định về "Rồng Không tưởng"."
"Nếu, tôi nói là nếu, cô phát hiện ra cha mẹ và các anh trai cô đều là những người do Vua Thiên Sứ con đường "Người quan sát" tưởng tượng ra, không tồn tại trong thực tế, cô sẽ có phản ứng gì?"
Chắc chắn là sẽ sụp đổ ngay lập tức, thậm chí là mất khống chế... Ngài "Thế giới" đã phát hiện ra sự kỳ vọng chính hoặc là mục tiêu cuối cùng của mình vĩnh viễn không thể thực hiện được, cho nên mới nảy sinh vấn đề tâm lý? Audrey đầu tiên là bị câu hỏi của Hermann Sparrow dọa sợ một cách khó hiểu, tiếp đó phát hiện ra bản chất vấn đề nằm ở đâu.
Cô không trả lời, mà hỏi theo hướngdẫn dắt:
"Dường như anh đã chứng kiến việc hi vọng bị sụp đổ."
"Ha." Hermann Sparrow tựa lưng vào vách tường, để lộ ra tiếng cười như tự giễu: "Quả thật, tôi từng cho rằng tôi còn có người nhà, sau đó lại phát hiện ra rằng đó chỉ là hi vọng xa vời của mình."
"Sao lại nói như vậy?" Audrey hỏi như đang nói chuyện phiếm.
Hermann Sparrow lặng lẽ vài giây, đáp:
"Cô đã từng nghe đến những câu chuyện cổ tích vỡ lòng của Đại đế Russell dùng để dạy dỗ con cái rồi chứ?"
"Đó là ký ức tuổi thơ của tôi." Audrey "ừm" một tiếng, trả lời.
Cùng lúc đó, cô phát hiện Ngài "Thế giới" ở vách tường bên kia dường như đang dao động cảm xúc, nỗi đau đớn do áp lực gây ra bùng lên.
Lần này, Audrey không dùng "Trấn an", trực giác linh tính và tri thức nghề nghiệp của cô nói với cô rằng, đối phương nhất định phải trút hết ra.
"Vậy cô hẳn là biết về câu chuyện công chúa ngủ trong rừng và hoàng tử." Hermann Sparrow nói bằng giọng khàn khàn: "Có một người, cũng rơi vào giấc ngủ say, cho đến một ngày đột nhiên tình lại... Anh ta nghĩ người nhà của mình vẫn còn sống, anh ta cố gắng nâng cao bản thân, hi vọng có một ngày sẽ tìm được họ. Việc đó trở thành ý nghĩa chính trong cuộc đời anh ta, cuối cùng anh ta phát hiện ra, trước kia mình đã ngủ ít nhất ba trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm, hoặc là lâu hơn nữa, mọi thứ anh vốn nắm giữ cũng không thể tìm về được nữa..."
Nỗi đau đớn và mờ mịt mãnh liệt trong cảm ứng của Audrey lại sáng rõ đến thế, khiến cô bất chợt hiểu ra:
Ngài "Thế giới" âm trầm, kiềm nén, từng trải, tàn nhẫn cũng có ý nghĩa tồn tại và theo đuổi mục tiêu của riêng mình!
Điều đó đồng nhất với nội tâm dịu dàng của anh ta... Thật là đáng thương... Tuy vừa rồi anh ta chỉ ví dụ bằng một câu chuyện cổ tích, nhưng phản ứng cảm xúc mỗi khi nói ra từng từ từng ngữ lại vô cùng chân thật... Khi anh ta đề cập đến "ngủ say", "người nhà", "ba trăm năm", "hơn một ngàn năm", "lâu hơn", "không thể tìm về được nữa", nỗi đau đớn rõ ràng nhiều lên trong lòng anh ta... Điều này chứng tỏ anh ta là một người cổ đại, vì gặp phải một chuyện gì đó mà sống đến bay giờ? Việc này ăn khớp với chuyện Ngài "Kẻ Khờ" là cổ thần sống lại, chẳng trách anh ta có thể trở thành quyến giả... Audrey nhanh chóng nắm được mấu chốt của vấn đề.
Cô hơi mím môi, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Người nhà của anh ta có để lại lời nói gì không? Có hi vọng sau khi anh ta tỉnh lại sẽ làm gì không?"
Theo Audrey thấy, trạng thái hiện giờ của Ngài "Thế giới" còn chưa đến mức mắc bệnh tinh thần, vẫn sẽ không dẫn đến việc mất khống chế, chỉ là vì mục tiêu của cuộc đời và ý nghĩa tồn tại xuất hiện sự sụp đổ, sinh ra chướng ngại tâm lý nhất định, chỉ cần khai thông tốt, giúp anh ta thành lập được mục tiêu ngắn hạn, từng bước tìm lại ý nghĩa cuộc đời mình, thì vấn đề sẽ dần dần được giải quyết.
Trong sự yên lặng phủ bóng tối và an bình, Audrey nghe thấy Hermann Sparrow ở bên kia vách tường trầm thấp đáp lại:
"Không có."
Quả nhiên không có... Audrey cũng không bất ngờ, thuận thế hỏi:
"Vậy anh từng đi tìm di ngôn của người nhà chưa? Có tìm kiếm phần mộ của họ không? Có thử làm rõ nguyên nhân ngủ say không?"
Phía sau vách tường, linh thể giống như biến mất vài giây, không có động tĩnh nào phát ra, qua một hồi, giọng nói khàn khàn kia mới thong thả đáp:
"Không có, tạm thời không có."
Tạm thời không có... Nói cách khác tương lai sẽ có sao? Trong lòng Audrey bỗng nhẹ nhõm, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái cảm xúc của Hermann Sparrow không còn u ám tụt dốc, dường như mất hết hứng thú với mọi chuyện nữa, anh ta đã có được động lực nhất định, sinh ra một chút cấp thiết, chỉ là còn khá mờ mịt.
Nắm lấy cơ hội, Audrey lại dùng thêm một lần "Trấn an", hiệu quả lần này tốt hơn lần trước rất nhiều, ít nhất cô cho rằng Ngài "Thế giới" đã mượn việc này để thoát khỏi vực sâu uất ức mà bản thân đang không ngừng chìm xuống, trở về trạng thái suy sụp của người bình thường.
Tiếp đó, Audrey không thảo luận về việc làm sao tìm ra dấu vết, điều tra nguyên nhân bằng cách nào nữa, bởi vì nó rất có khả năng sẽ gây ra mâu thuẫn, cô gật đầu một cách tự nhiên trong phòng sám hối tối om:
"Ừm, còn có rất nhiều việc có thể làm, còn có rất nhiều vấn đề cần phải bổ sung! Biết đâu vẫn còn có cơ hội gặp được người cùng huyết mạch thì sao? Có lẽ người nhà và anh ta vẫn chưa già nua và qua đời, dựa vào nguyên nhân nào đó mà sống đến hiện tại thì sao? Cuộc đời sở dĩ có ý nghĩa, là vì nó có vô hạn khả năng."
"Trong quá trình tìm kiếm, cũng không thể phớt lờ phong cảnh xung quanh, cuộc đời không chỉ có một con đường, còn có rất nhiều đường nhánh và ngõ nhỏ, nếu chỉ tôn tại một con đường thì quả là đơn độc biết bao nhiêu, phải biết cách đi để tiếp xúc, đi để mở mang kiến thức, đi để phát hiện..."
Audrey cố gắng nhớ lại những lời nói thích hợp ở trên tất cả sách vở, bỗng nghĩ đến một việc, giọng nói êm dịu hơn chút:
"Với cả, đừng đeo chiếc mặt nạ quá dày."
Chiếc mặt nạ mỏng và trong suốt thì không có vấn đề gì, bởi vì trong quan hệ giữa người và người, không có ai là không đeo mặt nạ, không ai thích phơi bày những chỗ khá bí mật, khá xấu xa của bản thân ra ngoài, đây cũng là một sự bảo vệ dành cho mình, và sự tôn trọng dành cho người khác... Đợi Ngài "Thế giới" có bạn bè nhất định, cuộc đời tự nhiên sẽ lại tạo ra nhiều ý nghĩa mới... Audrey yên lặng bổ sung vài câu trong lòng, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, bởi vì cô cho rằng như thế thì thẳng thắn quá, chưa biết chừng sẽ sinh ra hiệu quả không tốt.
Không ngoài dự kiến của cô, Hermann Sparrow lại im lặng, vẫn còn khá mê man.
Qua vài giây, giọng nói không còn khàn nữa truyền tới:
"Cảm ơn lời khuyên và trị liệu của cô."
"Không, đây đều là sức mạnh xuất phát từ trong lòng anh." Audrey nghiêm túc đáp lại.
Cô lại dùng thêm một lần "Trấn an" cuối cùng, đảm bảo trạng thái tinh thần của Ngài "Thế giới" gần với bình thường, không xuất hiện sự thất thường nữa.
Cô lập tức nghe thấy Hermann Sparrow nói:
"Hôm nay kết thúc ở đây được chứ?"
Audrey lại điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng trả lời:
"Đương nhiên là được, đây cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì, cuối tuần lúc nào anh rảnh, có thể tái khám lần nữa."