← Quay lại trang sách

Chương 1176 Pháo đài cổ kỳ lạ (2)

Hugh liếc nhìn hai bên, khẽ gật đầu:

"Gió lạnh đều tập trung xuống dưới lòng đất... Tớ nghi ngờ tất cả oán linh quỷ hồn ở nơi này đều đang trốn ở nơi thông với cầu thang đó."

"Ừm." Furth cẩn thận đi về phía cầu thang bằng đá loang lổ kia, dọc theo từng bậc thang rơi rớt khá nhiều đá vụn, từng bước đi xuống dưới.

Cầu thang này khá hẹp, chỉ dành cho một người đi lại, hơn nữa còn là loại xoắn tròn từng vòng dẫn xuống, khiến Furth vừa đi vừa nơm nớp lo sợ.

Theo tiếng bước chân bình bịch vang vọng ngày càng sâu thẳm của hai người, ánh sáng trên cầu thang cũng ngày càng tối đi.

Hugh châm đèn bão trong tay, Furth mở "Bút ký lữ hành Lemano" ra, ngòn tay thuần thục gạt qua một trang trong đó.

Một cụm ánh sáng ấm áp tự dưng xuất hiện, chiếu sáng cầu thang có nhiều vết loang lổ phía trước. Furth và Hugh đều căng thẳng thần kinh, đi sâu xuống từng tầng một.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, làm các cô thần hồn nát thần tính, suýt nữa thì ra đòn tấn công đối với kẻ địch không tồn tại.

Trong không gian vừa chật chội vừa lạnh lẽo, Furth rốt cuộc cũng đi hết cầu thang, bước xuống mặt đất bằng phẳng vững trãi.

Cô định lên tiếng nói một câu "ở quá lâu trong một nơi thế này dễ khiến người ta phát điên", nhưng lại ngại bầu không khí xung quanh quá yên tĩnh, không thể phát ra tiếng động được, sợ sẽ phá vỡ trạng thái này, dẫn đến sự thay đổi cực kỳ nguy hiểm.

Nương theo cụm ánh sáng đang lơ lửng phía bên trên, Furth chuyển ánh mắt về phía trước, định nhìn rõ xem điểm cuối của cầu thang rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.

Đây là một đại sảnh, cao gần mười mét, dưới sàn nhà lát gạch màu đen đang rỉ ra nước, chỗ nào cũng có dấu vết hư hỏng và rạn nứt.

Bên ngoài mấy chục mét, ở một đầu khác của đại sảnh mà cụm ánh sáng không thể chiếu đến, sừng sững một cánh cửa đôi lớn bằng đồng xanh đang lẳng lặng đứng đó.

Trên đỉnh của cánh cửa lớn, đá trên vách tường hai bên đã bị tróc ra, tượng điêu khắc bị tàn phá, lộ ra vết bùn đất màu nâu sậm phía dưới.

Bên ngoài cửa lớn lại có các phù hiệu tượng trưng được khắc chằng chịt và các hoa văn kỳ dị, khiến cho người nhìn cảm thấy thần bí và nặng nề, dường như đang phong ấn hoặc ngăn trở thứ gì đó.

Furth rốt cuộc không nhịn được, đè thấp giọng nói:

"Cậu từng nhìn thấy loại cửa lớn nào tương tự vậy chưa?"

Hugh ở bên cạnh lắc đầu:

"Chưa."

Furth hít sâu một hơi:

"Theo cậu, đằng sau cánh cửa này sẽ có thứ gì? Nối liền với chỗ nào?

"Đây, đay chính là mục đích để xây dựng tòa pháo đài này lúc trước? Để đề phòng sinh vật phía sau cánh cửa này đi ra ngoài?"

Hugh nhìn quanh một vòng, không tìm được tấm bích họa cung cấp thông tin, chỉ phát hiện càng đến gần cánh cửa lớn bằng đồng xanh, thì nước nhỏ ra càng nhiều, những thành trường kiếm màu đen ánh bạc vứt lung tung cũng ngày một nhiều hơn.

"Ở kỷ đệ tứ và kỷ đệ ngũ, bích họa chính là thứ tồn tại phổ biến trong tất cả các kiến trúc thành lũy, pháo đài. Mà trước khi đại biến cố xảy ra, từ mấy chỗ di tích tinh linh có thể thấy được, nhóm sinh vật siêu phàm cũng thích dùng hình thức bích họa để ca ngợi thần linh, ghi chép sinh hoạt hàng ngày..." Hugh kết hợp sự hiểu biết của mình và kinh nghiệm khi làm thợ săn tiền thường với nhau, từ tốn nói.

Furth hơi gật đầu:

"Quả thật là thế."

"Tòa pháo đài này càng kỳ lạ hơn so với những gì tớ tưởng tượng."

Giờ phút này, trong lòng cô hơi thấp thỏm, muốn trực tiếp rời khỏi nơi này, mời Ngài "Thế giới" đến giúp đỡ.

Trong hội Tarot, sau khi nghe "Mặt Trời" nhỏ nói nhiều về những chuyện khủng khiếp trong các khu di tích hoang phế, cô đã tự đặt mình vào hoàn cảnh tương tự, tiếp không nhịn được mà liên tưởng nhiều hơn, tự mình dọa mình.

"Đến gần một chút, có lẽ sẽ phát hiện ra nhiều manh mối hơn." Hugh gan dạ cất bước đi về phía trước, đến gần cánh cửa nặng nề như đang che đây một nơi nào đó kia.

Furth nắm chặt "Bút ký lữ hành Lemano", vội vàng đuổi theo.

Đi một lúc, đột nhiên một vệt đỏ tươi đập thẳng vào mắt cô.

Thứ đang chảy ra từ những kẽ nứt dưới đất không phải là nước, mà là máu đỏ tươi chói mắt!

"Thứ này..." Furth chợt mở quyển bút ký có vỏ ngoài màu xanh đồng ra, khóe mắt liếc sang Hugh ở bên cạnh.

Trong tầm mắt của cô, Hugh không biết khi nào đã tái mét mặt mũi, vành mắt đen xì, đôi môi đỏ chót, quanh người ảm đạm, nét mặt cực kỳ vặn vẹo.

Đồng tử Furth phóng đại, dường như muốn dung nạp thật nhiều ánh sáng vào trong, để nhìn thấy rõ ràng bộ dạng hiện giờ của Hugh.

Cùng lúc đó, trước người cô bỗng sáng bừng lên, còn chói mắt gấp mấy lần ánh đèn phát ra từ loại máy chụp hình cũ kỹ, khiến toàn bộ không gian xung quanh biến thành màu trắng xóa.

Trong chớp mắt đó, ngón tay cô lướt qua một trang trong "Bút ký lữ hành Lemano", dưới lòng bàn chân theo đó bốc lên một luồng sương đen, bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.

Màn sương đen dày đặc này nhanh chóng hóa thành từng con dơi hư ảo cỡ lòng bàn tay, bay ào ào về các vị trí khác nhau trong đại sảnh dưới lòng đất.

Đây là năng lực "Đôi cánh bóng tối" mà "Ánh trăng" đã ghi lại trong "Bút ký lữ hành Lemano"!

Nó vốn có tác dụng tăng tốc độ, khiến người dùng bay trên không trong một thời gian ngắn, hơn nữa có thể biến hóa ra một đám dơi hút máu để tấn công kẻ địch, nhưng Furth không dùng như thế, cô chỉ coi nó là "đạo cụ" để biểu diễn ảo thuật.

Sau khi đám dơi hư ảo bay đi, chỗ mà Furth vừa đứng đã không còn một bóng người.

Không biết bóng hình cô từ khi nào đã di chuyển ra chỗ cách đó hơn mười mét!

Sau khi đưa ra hành động né tránh và tự bảo vệ bản thân theo bản năng, Furth rốt cuộc cũng bình tĩnh lại chút, chuyển ánh mắt về phía Hugh đang xuất hiện dị thường.

Nhưng Hugh phản chiếu trong mắt cô chỉ là mái tóc vàng hơi rối, gương mặt vì phải bôn ba trường kỳ ở bên ngoài nên hơi có màu bánh mật, trong nét mặt kinh ngạc lộ ra vài phần mờ mịt, dường như đang sửng sốt khi thấy người bạn thân đột nhiên làm ra phản ứng quá khích, không hề có dấu vết bị oán linh hay quỷ hồn ảnh hưởng.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hugh nghi ngờ, hỏi dò với vẻ cảnh giác.

Furth hơi nheo mắt lại, không trực tiếp trả lời, vừa lẩm nhẩm "Bút ký lữ hành Lemano", vừa hỏi ngược lại:

"Hugh, chiều cao thực sự bây giờ của cậu là bao nhiêu?"

Hugh như giật mình đáp lại:

"1m52, không sai đấy chứ?"

Cô còn chưa dứt lời, ngón tay Furth đã lướt nhanh qua dấu hiệu ma pháp và phù hiệu tượng trưng trên trang bút ký kia.

Từ nơi cao của đại sảnh trong lòng đất lặng lẽ rơi xuống một luồng hào quang thần thánh đang hừng hực bốc cháy.

Nó trong suốt ấm áp, bao phủ Hugh vào bên trong, rồi tỏa ra từng vòng ánh sáng mặt trời ra bên ngoài.

Hào quang chói lòa đâm vào mắt Furth, khiến cô nhìn thấy toàn bộ đại sảnh ầm ầm sụp xuống, không gian xung quanh vỡ vụn từng tấc hệt như thủy tinh.

Cảm giác như vậy chỉ lóe lên rồi biến mất, Furth hơi ngỡ ngàng phát hiện ra, mình vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, chưa hề chạy đi.

Vừa rồi chỉ là ảo giác? Cô cuống quýt quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy Hugh vẫn như bình thường, đang ngắm nhìn các khu vực bị hư hại gần cánh cửa lớn nặng nề kia.

Furth cân nhắc một chút, cất lời:

"Hugh, chiều cao thật sự bây giờ của cậu là bao nhiêu?"

Hugh liếc nhìn cô một cái, tức giận nói:

"Đừng hỏi vấn đề nhàm chán đó!"

Phù, là thật... Furth khẽ thở phào, vội vàng kể lại điểm trọng tâm từ những gì vừa gặp phải cho Hugh nghe.

Hugh suy tư vài giây, dùng khuỷu tay trái đang xách đèn bão huých cánh tay Furth nói:

"Trước tiên hãy lui lại một khoảng. Có lẽ càng đến gần cánh cửa này sẽ càng dễ sinh ra ảo giác."