Chương 1179 Thứ phía sau cánh cửa (2)
Furth đang định nói tiếp gì đó, đột nhiên thấy mũi Hugh chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi.
"Hugh, Hugh, cậu chảy máu mũi!" Furth vội vàng nhắc nhở bạn thân.
Hugh sửng sốt, đồng tử khẽ giãn ra:
"Cậu cũng chảy máu mũi kìa!"
"Hả?" Furth đưa tay lau mũi, chỉ cảm thấy chỗ đó hơi ấm, có chất lỏng dinh dính.
Cô vô cùng ngạc nhiên, đưa tay phải ra nhìn, thấy trên đó dính đầy máu đỏ, tươi tắn, chói mắt.
"Do vừa rồi căng thẳng quá nên bị?" Furth nghi hoặc lẩm bẩm.
Lúc này, dưới ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống, cô phát hiện trên cổ tay mình đang mọc ra một vết bớt đen nhàn nhạt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Vết bớt đen nhanh chóng lan ra, từ mu bàn tay bao trùm lên cánh tay.
"Á!" Furth theo bản năng kêu một tiếng, chợt ngẩng đầu nhìn sang Hugh ở bên cạnh.
Trong mắt cô chợt phản chiếu hình ảnh hai má và trên cổ Hugh cũng có một vết bớt đen!
"Thứ này, thứ này không bình thường!" Furth thốt lên.
Hugh cũng phát hiện sự bất thường của bạn mình, hồi tưởng lại một chút rồi nói:
"Cậu còn nhớ lời oán linh nữ giới nói không?"
"Cô ấy nói rằng thủ vệ bị sức mạnh thẩm thấu ra từ cánh cửa đồng xanh ăn mòn!"
"Không phải chúng ta cũng sẽ bị ăn mòn đấy chứ?"
Furth sửng sốt một giây, nghiêm túc gật đầu:
"Có khả năng!"
Cô vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị trước đó ra, chia một phần cho Hugh, còn mình thì lập tức vặn nắp ra, tu ừng ực hai lọ.
Nhưng hai người không hề tốt lên chút nào, vết bớt đen kia ngày càng mọc nhiều hơn, khiến tầm mắt hai người bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thình thịch! Thình thịch! Thình Thịch!
Không lâu sau, Furth tự cứu mình nhưng vô dụng đã nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm giác cơ thể dần mất đi sức lực.
Sau khi không nghĩ ra được cách nào khác, cô mấp máy môi, nghiến răng một cái, chợt xoay người lại, bước sang bên cạnh mấy bước, kéo ra một khoảng cách với Hugh.
Sau đó cô cúi thấp đầu, tụng niệm tôn danh Ngài "Kẻ Khờ".
Chưa đến mười giây đồng hồ, hào quang đỏ thẫm chợt xuất hiện trước tầm mắt cô, bao phủ lấy cô như thủy triều.
Một vài tiếng gào thét và lời vô nghĩa lóe lên rồi biến mất, Furth nhìn thấy chiếc bàn dài loang lổ quen thuộc và mười chiếc ghế dựa cao đối diện.
Cô chợt phát hiện trạng thái đầu óc choáng váng, tầm mắt mờ mịt đều đã hoàn toàn biến mất, trên linh thể cũng không xuất hiện vết bớt đen kỳ dị kia.
"Cảm ơn ngài đã cứu giúp." Furth vội vàng đứng dậy, cúi người chào bóng người đang được bao phủ trong sương mù xám dày đặc phía trên cùng chiếc bàn dài đồng xanh.
Sau đó, cô nghe thấy Ngài "Kẻ Khờ" dùng giọng điệu bình thản nói:
"Linh hồn của cô bị một lực lượng nào đó ăn mòn."
"Giờ đã không thành vấn đề rồi."
Được Ngài "Kẻ Khờ" tịnh hóa rồi? Trong lòng Furth nảy ra suy nghĩ, đang định xin Ngài "Kẻ Khờ" chỉ bảo cách thức để cứu Hugh, thì trước mặt lại bốc lên hào quang đỏ rực.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, cô phát hiện mình đã quay về rừng rậm Delaire trong thế giới hiện thực, các bớt đen trên mu bàn tay, cổ tay đang nhanh chóng nhạt đi và biến mất, trong mũi không còn chảy ra máu tươi nữa.
Quya người lại, thấy Hugh đang kiệt sức dựa vào cái cây bên cạnh, trên mặt đã chi chít các vết bớt đen, trông cực kỳ đáng sợ. Hai cơ thịt trên gò má Furth chợt căng ra, suy nghĩ nhanh chóng quay trong đầu.
Vài giây sau, cô bước nhanh tới gần, đỡ lấy bả vai Hugh, nói với tốc độ khá nhanh:
"Tớ có cách cứu cậu, nhưng cậu cần làm theo hướng dẫn của tớ!"
"Dùng tiếng Hermes cổ đọc, "Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."
Hugh gian nan chớp chớp mí mắt sưng phù, nhìn Furth hai giây, tiếp đó nhỏ giọng tụng niệm:
""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này."
"Chúa tể thần bí phía trên Phía trên sương mù xám."
"Vua vàng đen nắm giữ vận may..."
Còn chưa dứt lời, Hugh đã ngạc nhiên nhìn thấy hào quang đỏ thẫm từ hư vô trào ra, cuốn lấy mình.
Tiếng gào thét khó mà miêu tả kéo dài khoảng một giây rồi biến mất bên tai Hugh, cô lập tức nhìn thấy mình đang ở trong một tòa cung điện hùng vĩ cổ xưa, ngồi bên cạnh một chiếc bàn dài màu xanh đậm loang lổ, dưới chân là sương mù màu trắng xám vô biên vô tận, phía trước có một bóng người mang đến cho người ta cảm giác sững sừng đồ sộ, đang nhìn xuống mình.
Cảnh tượng này đối với cô mà nói, vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc, cô đã từng gặp một lần trong "giấc mơ", từ sau khi thực hiện nghi thức trừ tà thì không nhớ lại nữa.
Lần đó tịnh hóa thực ra cũng không có tác dụng... Hugh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ như vậy, đắn đo đứng dậy, cúi người chào bóng hình bị sương mù xám bao phủ kia, nói:
"Ngài là vua vàng đen vĩ đại?"
Cô cũng không tỏ ra kinh ngạc hay hoảng sợ, dường như đã sớm đoán được.
"Cô có thể gọi tôi là ngài "Kẻ Khờ", ngồi đi." Bóng người mang theo khí chất như núi như biển kia bình thản đáp lại.
Hugh cúi chào xong, ngồi xuống, xác nhận mình đã thoát khỏi trạng thái tồi tệ vừa rồi.
Cô nhìn xung quanh, ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, có phải Furth Wall có một chiếc ghế ở đây không?"
"Kẻ Khờ" được sương mù xám bao phủ khẽ gật đầu nói:
"Đúng vậy."
Hugh im lặng một giây, rồi trực tiếp hỏi:
"Tôi có thể gia nhập vào đây giống cô ấy không?"
"Kẻ Khờ" khẽ cười một tiếng.
"Đây là hội nhóm mà họ tự mình tổ chức ra, do tôi triệu tập."
"Hiện giờ vẫn còn ghế, cô có thể gia nhập."
"Rút một lá bài đi, họ ở đây đều dùng một lá bài Tarot để làm biệt hiệu cho mình."
Hugh không hỏi nhiều, cũng không nói thêm gì, lập tức gật đầu:
"Vâng, thưa ngài "Kẻ Khờ"."
Trên mặt bàn trước mặt cô lập tức xuất hiện một bộ bài Tarot.
Hugh giơ tay phải ra, trịnh trọng chia bài ra, rút một lá, lật lên mặt bàn.
Hình trên lá bài của cô là Thiên sứ cầm kèn và người chết đợi cứu rỗi.
Lá bài "Thẩm Phán"!
Liếc mắt nhìn lá bài "Thẩm Phán" trong tay, Hugh hơi ngây ra:
"Lá bài này rất phù hợp với sự mong đợi của tôi."
"Kẻ Khờ" được sương mù xám bao phủ khẽ gật đầu, bình thản dặn dò:
"Mỗi thứ hai hàng tuần, ba giờ chiều giờ Backlund, sẽ tụ hội ở trong này, hãy chuẩn bị một chút trước."
"Trong buổi tụ hội, có thể trao đổi tin tức, tài liệu, phối phương và tri thức, cũng có thể đưa ra một cái giá nhất định để ủy thác nhiệm vụ cho các thành viên khác."
Hugh hồi tưởng một chút, đáp lại như thể đã hiểu ra:
"Vâng, thưa ngài "Kẻ Khờ"."
Cô vốn tưởng rằng hôm nay chỉ đến đây thôi, nhưng lại nghe thấy phía trên cùng bàn dài đồng xanh vang lên giọng nói:
"Trước khi bị lực lượng này ăn mòn, các cô đã làm gì?"
Quả nhiên là bị ăn mòn... Hugh lấy lại bình tĩnh, kể lại toàn bộ những gì mình và Furth đã trải qua trong tòa pháo đài cổ kia, điểm trọng tâm chính là cánh cửa lớn bằng đồng xanh có tên là "Cánh cửa đen kịt" kia, và việc thủ vệ pháo đài cổ từng bị ăn mòn biến thành oán linh.
Sau đó, cô chú ý thấy Ngài "Kẻ Khờ" khẽ gật đầu, nói bằng giọng ôn hòa:
"Trước khi đến danh sách 4, đừng quay lại tòa pháo đài cổ ấy nữa."
"Trở về đi."
Hugh bèn đứng dậy, cung kính chào theo các nghi thức được miêu tả trong các tôn giáo rồi nói:
"Ý nguyện của ngài chính là ý chí của tôi."
Cô vừa dứt lời, trước mắt lại có hào quang đỏ thẫm bốc lên, đợi đến khi tất cả tiêu tan, cô đã trở về thế giới hiện thực, đang tựa vào thân một cây cổ thụ.