Chương 1190 Nguyên nhân cái chết của Medici (1)
Lần này, Leonard không tỏ ra trì độn như lúc đầu nữa.
Hào quang đỏ thẫm tan biến, anh ta quay về thế giới hiện thực, trước mắt đặt một chiếc bao tay đỏ còn chưa đeo.
Đúng lúc này, trong đầu anh ta đột nhiên vang lên giọng nói hơi già nua:
"Vừa rồi cậu, đi vào giấc mơ của ai?"
Ông cụ tỉnh rồi... Leonard đầu tiên là vui vẻ, sau đó thở phào một hơi.
Anh ta không lập tức trả lời câu hỏi của Pares Zoroaster, mà lựa lời nói:
"Ông nói xem, liệu có khả năng Dwayne Dantes ở một khắc nào đó là Azcot Eggers không? Ông ta dùng vật phẩm nào đó để ngụy trang thành?"
Sau khi biết Dwayne Dantes là một thân phận chung, anh ta bèn sinh ra nghi ngờ đối với phán đoán trước đó của ông cụ. Bởi vì Kẻ ký sinh này thông qua bề ngoài cùng hơi thở hoàn toàn khác nhau giữa Azcot Eggers và Dwayne Dantes để đưa ra kết luận, mà nên nhớ rằng, quyến giả của ngài "Kẻ Khờ" không thể nào có chuyện ai nấy đều có bộ dạng giống hệt Dwayne Dantes, ai nấy đều là người phi phàm con đường "Nhà bói toán" được. Cho nên, nếu làm ra một thân phận chung như vậy, thì chứng tỏ họ phải nắm giữ vật phẩm thần kỳ hoặc vật phong ấn có thể biến thành người khác, lại cộng thêm năng lực quấy nhiễu hơi thở xa xưa của "Quyến giả", thì Thiên sứ phán đoán nhầm cũng không phải không có khả năng.
Pares Zoroaster lặng lẽ hai giây rồi nói:
"Cậu đã nhắc nhở tôi, Azcot Eggers quả thực có một chiếc mặt nạ khiến ông ta có thể biến thành bất cứ ai."
Quả nhiên... Sau khi chứng thực được suy nghĩ của mình, Leonard không còn băn khoăn về chuyện này nữa, mà quay về vấn đề chính:
"Ông cụ, chẳng phải vừa rồi ông hỏi tôi đã vào giấc mơ của ai sao?"
"Ừm, trong quá trình báo thù Ince Zangwill hôm đó, anh em của Amon, một vị Vua Thiên Sứ nào đó đã xuất hiện."
Giọng nói hơi già nua trong đầu anh ta không đáp lại ngay, qua vài giây mới thở dài nói:
"Đúng như tôi dự đoán, chuyện liên quan đến "0-08" luôn dẫn Adam đến ở một phân đoạn nào đó."
"Cũng may, tôi đã lựa chọn ngủ say trước."
Leonard không kịp suy xét lời nói của Pares Zoroaster, kinh ngạc thốt lên theo bản năng:
"Ông cụ, ông, ông nói ra cái tên đó rồi!"
Ánh mắt Adam lập tức hướng đến, thậm chí đã hướng đến rồi!
Giọng nói hơi già nua kia "ha" một tiếng:
"Không ngờ cậu cũng biết đặc thù của Adam... Nhưng nếu người nói là tôi thì không sao, sẽ chỉ cho rằng người khác đang nói mà thôi. Đương nhiên cậu cũng không cần phải biết quá nhiều, như vậy chắc chắn cậu sẽ ngẫu nhiên suy nghĩ một chút, với số lần quá nhiều hoặc là ở khoảng cách gần, Adam cũng sẽ biết, giống như "0-08". Hơn nữa, phạm vi ảnh hưởng của "0-08" chỉ là một thành phố, còn Adam là toàn thế giới."
Khủng khiếp hệt như Amon... Một loại khủng khiếp khác... Leonard lấy lại bình tĩnh, ép mình không được nghĩ đến chuyện của Adam nữa, nhớ lại lời Pares Zoroaster vừa rồi.
Đột nhiên, anh ta suýt nữa không kìm được mà thốt ra khỏi miệng:
"Ông cụ, ông ngủ say không phải vì suy yếu, mà là lo đụng phải anh em Amon?"
"Khụ." Pares đằng hắng một tiếng, rồi nói: "Hai phương diện đều có nguyên nhân, cũng không mâu thuẫn nhau. Sau khi cho cậu hai con "Trùng thời gian", trạng thái của tôi lại kém đi. Trong tình huống như thế, tôi lấy cái gì để đối diện với Vua Thiên Sứ, che giấu sự tồn tại của mình? Tôi đã lớn tuổi rồi, chân tay già yếu, nếu không cần thiết thì chắc chắn phải trốn một chút."
Leonard nhất thời không tìm ra ngôn ngữ phản bác, cách mấy giây mới nói:
"Anh em với Amon, hẳn là còn xa xưa hơn cả ông, thần Viễn Cổ Thái Dương chính là cổ thần trước đại biến cố..."
Không đợi Pares Zoroaster đáp lại, anh ta khẽ thở phào nói:
"Nói cách khác, bởi vì ông tự phong bế và ngủ say, nên vị Vua Thiên Sứ kia không phát hiện ra tôi có vấn đề?"
Pares cười ha ha nói:
"Không, phát hiện ra rồi."
"..." Leonard nghệt mặt ra, suýt nữa thì nhìn ngó xung quanh.
Anh ta nghi ngờ Adam đang yên vị ở góc nào đó trong phòng, yên lặng nghe mình và ông cụ nói chuyện!
Lúc này, Pares Zoroaster lại bổ sung thêm:
"Lúc ấy cậu ở khoảng cách rất gần, cậu cho rằng suy nghĩ trong lòng mình có thể giấu được một vị Vua Thiên Sứ chứa đựng "tính duy nhất" của con đường "Người quan sát" sao?"
"Hơn nữa, vào thời khắc mấu chốt, cậu hầu như toàn khẽ hô lên "ông cụ", "ông cụ" một cách thiếu lễ phép."
Leonard ngẩn người, đáp lại theo bản năng:
"... Ông, ông nghe thấy à?"
Anh ta nghi ngờ ông cụ rõ ràng có nghe thấy, nhưng cố tình không đáp, sợ bị Adam phát hiện ra.
"Không có." Giọng nói hơi già nua của Pares chứa đầy vẻ trêu tức: "Tôi không cần nghe cũng có thể biết được cậu sẽ làm chuyện gì. Cậu là người như thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ hay sao?"
Trong lúc Leonard tỏ ra hơi xấu hổ, Pares Zoroaster tiếp tục nói:
"Chắc chắn Adam đã biết được cậu bị ký sinh, nhưng bởi vì tôi ngủ say và phong bế, nên không thể phát hiện ra được người ký sinh cậu rốt cuộc là ai. Bán Thần nắm giữ năng lực này nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít thì cũng không ít lắm."
Vậy à... Leonard nghe vậy, khẽ thở phào một hơi, anh ta lo nhất là Adam "nhìn thấy" ông cụ, quay về sẽ báo tin cho "Kẻ báng bổ thần linh" Amon biết.
Nghĩ đến đây, Leonard đưa ra một nghi hoặc đã tích góp trước đó:
"Ông cụ, Vua Thiên Sứ là gì?"
Pares Zoroaster không hỏi Leonard từ đâu biết được khái niệm này, chỉ giải thích đơn giản:
"Những người vượt qua danh sách 1, nhưng lại chưa thành thần."
"Nếu đặc biệt đưa ra tám vị Vua Thiên Sứ lớn nhất, thì chính là những người phù hợp với định nghĩa vừa rồi, trước đại biến cố đã thờ phụng thần Viễn Cổ Thái Dương."
Cái gì gọi là vượt qua danh sách 1 nhưng lại chưa thành thần? Làm bằng cách nào? Chứa đựng cái gọi là" tính duy nhất"? Leonard định bụng hỏi lại, nhưng nghi ngờ ông cụ sẽ không giải thích chi tiết, nên quyết định nói chuyện khác trước, sau đó tìm cơ hội quay lại.
Anh ta cân nhắc một chút, hạ thấp giọng, lên tiếng nói:
"Trong cuộc chiến báo thù Ince Zangwill, tôi đã gặp phải khó khăn rất lớn, ngay cả kẻ địch cũng không dám nhìn thẳng, càng đừng nói đến với sử dụng bùa chú "Kẻ ăn cắp vận mệnh"... Trong tình hình nhờ ông giúp đỡ không có kết quả, tôi đã lựa chọn tụng niệm tôn danh ngài "Kẻ Khờ", và được đáp lại."
"Sau khi chuyện kết thúc, tôi hệt như nằm mơ, bước vào một tòa cung điện xa xưa, vị kia được bao phủ trong sương mù xám vô biên vô hạn..."
Leonard còn chưa dứt lời, Pares đang im lặng lắng nghe bỗng cắt ngang lời anh ta:
"Cậu gặp "Kẻ Khờ" rồi?"
"Đúng vậy, khí chất còn thâm trầm hơn biển lớn, nguy nga hơn núi cao, bóng dáng bị sương mù xám bao phủ, khiến người ta không thấy rõ mặt." Leonard nhớ lại lúc ấy, dùng ngôn ngữ mang chút thơ ca để miêu tả: "Ngài ấy thành lập một tổ chức, chiều thứ hai hàng tuần đều tiến thành một buổi họp trước thần, là buổi họp trước thần thực sự. Hiện giờ tôi đã là một thành viên trong đó."
Pares lại một lần nữa im lặng, rất lâu sau mới lên tiếng:
"Vị "Kẻ Khờ" kia bảo cậu nói cho tôi biết?"
"Đúng vậy." Leonard ngồi ở đó, tự gật đầu, ép giọng xuống thật thấp, nói với không khí: "Ông cụ, không có quen không?"
Pares Zoroaster thở dài một tiếng nói:
"Không quen, nhưng tôi đại khái có thể đoán ra chút lai lịch, câu không cần phải hỏi là gì, tôi sẽ không nói cho cậu."