← Quay lại trang sách

Chương 1192 Nguy cơ ngắn ngủi

Alfred nghiêng đầu trừng mắt nhìn Pagani một cái:

"Chuyện này không cần tôi phải nhọc lòng, Audrey cũng không còn là cô gái nhỏ tuổi vô tri nữa. Nhận thức đối với thế giới của con bé còn chín chắn hơn anh tưởng tượng nhiều. Hơn nữa, cha và mẹ tôi đều ở Backlund, cũng có đủ năng lực ngăn cản một vài chuyện không tốt xảy ra."

Nói tới đây, Alfred nhìn kho hàng vũ khí cách đó không xa, dừng một chút rồi nói:

"Bên Mesanjes phái tới là Haggis, tôi tới đó chào hỏi anh ta một chút."

Thời điểm này không thích hợp để gặp gỡ thì phải... Pagani vừa muốn mở miệng, Alfred đã xoay người đi xuống cầu thang.

...

Klein biến thành dáng vẻ của Dwayne Dantes không dẫn theo người hầu, tự mình chống gậy nạm vàng, đứng cùng với Haggis đại diện cho Mesanjes ở trước cửa kho hàng, nhìn từng rương vũ khí được khiêng ra, đặt lên xe ngựa.

Đúng lúc này, anh dường như có cảm ứng hơi xoay người lại, chuyển ánh mắt về một phía khác.

Đập vào mắt anh là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió, không đội mũ, mái tóc vàng hơi chải ngược về sau, đôi mắt xanh thẳm giống như hồ nước trong dưới bầu trời quang đãng, vóc người cao gầy cân đối, nhất cử nhất động đều tỏa ra sự uy nghiêm khó có thể miêu tả, cho dù xung quanh không có binh sĩ vây quanh, quyền uy cũng hiển hiện rõ mồn một.

"Alfred!" Haggis cũng chú ý tới quý ngài này, gọi một tiếng với vẻ hơi bất ngờ.

Alfred... anh hai của tiểu thư "Chính Nghĩa"... Cảm giác này, rất giống con đường "Người trọng tài"... Klein nâng tay phải lên, bỏ mũ dạ trên đầu xuống, đặt nó trước ngực tỏ ý chào hỏi.

Sau khi Alfred Hall và Haggis chào hỏi nhau xong, chuyển sang nhìn về phía Dwayne Dantes:

"Phẩm cách của ngài được truyền tụng khắp Backlund, ngay cả tôi đang ở đông Byron cũng nghe nói đến."

Phẩm cách? Phẩm cách buôn bán vũ khí sao? Klein lẩm bẩm một câu, bật cười nói:

"Tôi chỉ làm việc mình cho là nên làm thôi."

Alfred gật gật đầu:

"Tôi nghĩ tôi không cần tự giới thiệu nữa. Haggis hẳn là đã nói về tôi với ngài."

"Đúng vậy, thượng tá Hall." Klein mỉm cười đáp lại: "Tôi cũng tới đây mới biết rằng tiểu thư Audrey còn có một người anh trai ruột ở nam đại lục, phục vụ trong quân đội, lập không ít công lao."

Ánh mắt Alfred đảo qua khuôn mặt Dwayne Dantes, nói tránh đi:

"Tôi vốn tưởng rằng ngài sẽ nhân cơ hội công tác ở "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", không ngờ ngài lại lựa chọn đến nam đại lục."

Klein vẫn duy trì nụ cười ban nãy:

"Đối với một người từ ngoài đến mà nói, nếu muốn thực sự tiến vào giới của người bản địa, mà chỉ dựa vào quyên góp tiền, từ thiện, tiệc tùng và khiêu vũ thì rất khó làm được."

Alfred "ừm" một tiếng:

"Rất lý trí."

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, cậu ta dò hỏi Haggis:

"Thời gian trước thành phố Avarua đã xảy ra chuyện gì? Hình như rất nghiêm trọng."

Haggis nở nụ cười:

"Tôi cũng không rõ lắm, lúc ấy chúng tôi đều trốn xuống lòng đất của phủ tướng quân, chỉ là sau đó nghe người ta nói, khu vực quảng trường Phục Sinh xuất hiện sét đánh."

"Sét đánh?" Tầm mắt Alfred lại chuyển hướng về phía Dwayne Dantes.

Klein gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi ở khách sạn cách quảng trường Phục Sinh không xa lắm, có nhìn thấy những tia chớp không ngừng giáng xuống đó, mà mọi việc đều xảy ra vào ban ngày."

Ánh mắt Alfred lại dời về phía Haggis:

"Hiện trường cuối cùng có bộ dạng thế nào?"

"Phần lớn đều bị đổ sụp vỡ vụn, nơi nơi đều có dấu vết sét đánh." Haggis không hề giấu diếm điều gì.

Alfred khẽ gật đầu, chỉ chỉ bên cạnh, nói Haggis và Dwayne Dantes:

"Tôi còn có một số việc, sau này có cơ hội gặp mặt thì tán gẫu tiếp."

"Tạm biệt." Klein lịch sự đáp lại, giống như mình đang trong các trường hợp xã giao, chứ không phải là ở bên ngoài kho vũ khí.

Anh đang định nhìn theo Alfred Hall rời đi, cơ thể chợt động đậy, đầu bỗng chuyển hướng sang một bên khác.

...

Trong khu rừng nguyên thủy có ở khắp nơi đông tây Byron, một bóng người đang cong lưng dần dần hiện ra.

Gương mặt hắn có nhiều thịt, da hơi nâu, quần áo rộng thùng thình, thắt lưng dắt kiếm mảnh, trong tay cầm một chiếc mặt nạ màu trắng bạc.

Sau khi nhìn thoáng qua xung quanh, bóng người này từ từ đứng thẳng người, ra là "Thượng tướng địa ngục" Ludwell trước đó tiến vào Minh Giới.

Nhưng hắn lúc này trong hốc mắt như đang bốc lên hai ngọn lửa đỏ như máu, hoàn toàn khác trước kia.

"Đói quá..." Ludwell lên tiếng, phát ra một tiếng thở dài như đến từ lồng ngực.

Hắn lập tức chuyển ánh mắt đến một hướng, lẩm bẩm:

"Nơi đó có chủ nhân của bí ngẫu này, vận mệnh khiến họ gặp lại một lần nữa."

"Trên người hắn có một vật phẩm con đường "Thợ săn", vừa vặn có thể bổ sung."

Còn chưa dứt lời, gương mặt bên trái Ludwell đột nhiên nứt ra một cái miệng máu chảy đầm đìa, mở ra đóng lại nói:

"Medici, chúng ta cần giải quyết vấn đề tồn tại trước đã! Sau khi bí ngẫu này và chủ nhân hoàn toàn mất đi liên hệ, chẳng khác nào đã chết thật rồi, linh hồn còn sót lại sẽ nhanh chóng trở về Minh Giới, không thể chống đỡ được thân thể nữa. Mà không có gì chống đỡ Minh Giới trong cơ thể hắn, thì chúng ta không thể nào tránh được việc bắt đầu yếu dần, cho đến khi tiêu tan!"

"Đúng vậy, việc quan trọng nhất trước mắt chính là tìm được "Người trông cửa" khác." Bên phải gương mặt cũng xuất hiện một cái mồm.

"Thiên sứ đỏ" Medici chợt a một tiếng:

"Solon, Einhorn, hai người các ngươi trước kia là phụ nữ à? Ngôi vị Thiên sứ bị các ngươi ném hết vào vào bồn cầu rồi! Tên kia có thể chống lại sự sắp xếp của "0-08" mấy lần, chứng tỏ hắn không hề đơn giản. Có cơ hội thì khóa chặt hắn, sao lại còn thả đi? Đợi đến khi bí ngẫu này hoàn toàn chết đi, thì không có chuyện dễ dàng thế nữa đâu!"

"Hơn nữa, vật phẩm con đường "Thợ săn" trên người hắn có thể tăng thời gian tồn tại của chúng ta lên một cách hữu hiệu, đợi giải quyết hắn xong rồi tìm "Người trông cửa" mới cũng không muộn."

Cái miệng máu me đầm đìa bên mặt trái của Ludwell cười nhạo một tiếng:

"Medici, đầu óc của ngươi đều hiến tế hết cho "Tạo vật chủ chân thật" rồi phải không? Tên kia rõ ràng đã tấn thăng, với trạng thái hiện nay của chúng ta, muốn đánh bại một "Ngụy pháp sư" không khó, nhưng muốn giết hắn thì gần như không có khả năng!"

Medici không tức giận, thấp giọng cười nói:

"Việc này cũng không phải không có cách giải quyết, chỉ cần các ngươi để ta tụng niệm tôn danh của chủ nhân, thì lập tức sẽ có người giúp đỡ, nói không chừng còn tự mang theo "Người trông cửa"."

Cái miệng bên má phải Ludwell lập tức mở ra:

"Solon, chúng ta liên hiệp lại đối phó với hắn, đi tìm "Người trông cửa"."

"Được." Cái miệng bên trái Ludwell không chút do dự đáp lại.

"Thiên sứ đỏ" Medici thấy thế, bật cười ha hả:

"Hai người các ngươi quả nhiên bị lừa! Kế hoạch của ta đã thành công, ta khẳng định hai người các ngươi trước kia chính là phụ nữ!"

Hai cái miệng hai bên má Ludwell lần lượt khẽ gầm lên:

"Câm miệng!"

"Hừ, tổ hợp chúng ta đã ở cùng nhau đã hai nghìn năm, còn không rõ thủ đoạn của ngươi hay sao? Không cần phải giãy dụa!"

Trong tiếng nói chuyện, màu sắc xung quanh "Thượng tướng địa ngục" Ludwell chợt đậm đặc hơn, chồng chéo lên nhau.

Hắn đã tiến vào Linh giới, bắt đầu đi xuyên qua.

...

Bên ngoài kho vũ khí, Klein rốt cuộc thu lại tầm mắt, linh cảm nguy hiểm đã biến mất.

Một khắc vừa rồi, không hiểu sao anh lại cảm thấy hãi hùng, lại không thể khiến đầu óc hiện ra hình ảnh tương ứng.