Chương 1204 Thiên sứ mới (2)
Buổi chiều, cô không vội rời khỏi "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", mà ngồi trong văn phòng, cúi thấp đầu, chắp hai tay lại, nhỏ giọng cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ".
Làm xong việc này, cô mới dẫn theo hầu gái Annie và con chó lớn Susie bước lên xe ngựa nhà mình, đi đến nhà Stephen Hampres thương nhân đồ gia dụng.
Xe ngựa vừa chạy, trước mắt Audrey đột nhiên xuất hiện một cột sáng chói lòa.
Trong cột sáng, một thiên sứ đằng sau lưng có mười hai đôi cánh đang đắm chìm trong hào quang từ từ hạ xuống, những đôi cánh được tạo thành từ lửa bao bọc từng tầng bên ngoài cô ấy, rồi lại biến mất từng tầng.
Tầm mắt Audrey nhanh chóng trở lại bình thường, khóe mắt lặng lẽ đảo qua hầu gái Annie và con chó lông vàng Susie, phát hiện cả hai đều không hề phát hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
Có chút không giống với Thiên sứ trước kia... Cùng với ngài "Kẻ Khờ" sống lại càng nhiều thì Thiên sứ cũng khôi phục thêm một bước? Khóe miệng khẽ động đậy, Audrey thu lại ý cười, trong lòng cũng vô cùng nắm chắc.
Chưa đến nửa tiếng sau, xe ngựa của cô dừng trước cửa nhà Stephen Hampres.
Audrey đưa tay cho hầu gái Annie, bước xuống xe ngựa, đi tới trước cửa, nhìn tùy tùng ấn chuông.
Không lâu sau, Islam đi ra mở cửa, giống hệt trước kia, dẫn thẳng Audrey đến một căn phòng ở tầng một. Hầu gái Annie và con chó Susie thì được người hầu dẫn đến phòng khách đợi.
Lúc đến cửa phòng, Islam giơ tay xoay nắm đấm cửa, rồi ra hiệu mời vào với vẻ trịnh trọng.
Việc này... Audrey mơ hồ có chút suy đoán, nhưng bên ngoài lại vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, chậm rãi đi qua cửa.
Islam không đi vào, ở ngoài đóng cửa lại.
Audrey theo đó nhìn về phía trước, chỉ thấy trên ghế sô pha đơn đối diện cửa có một ông cụ đang lẳng lặng ngồi.
Ông cụ này mặc áo sơ mi, gi lê, ba món lễ phục và quần dài xanh xám có hoa văn, đeo một chiếc nơ đỏ thẫm, mái tóc đã bạc trắng nhưng vẫn còn dày, khí chất ôn hòa nho nhã.
Ông có một đôi mắt lam tựa như đựng đầy trí tuệ và tri thức, ngoại trừ nếp nhăn khá sâu trên trán, thì những nơi khác không có nếp nhăn mấy.
Audrey biết ông ta, đây là cố vấn hoàng gia, Herwen Rambis!
Đương nhiên, Audrey ở trong hội Tarot đã sớm biết thân phận ngầm của ông cụ này là ủy viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim!
Cô không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, bởi vì cô quả thực rất kinh ngạc. Tuy cô đã đoán được Herwen Rambis rất có khả năng sẽ đến đây, nhưng nghĩ rằng đối phương sẽ không trực tiếp ra mặt, chỉ âm thầm quan sát, để Hilbert hoặc là Stephen đại diện cho mình nói chuyện với cô.
"Cô rất kinh ngạc?" Herwen Rambis mỉm cười hỏi.
Ông ta chợt đứng dậy, cúi chào:
"Rất vui khi được gặp cô, tiểu thư Audrey."
Audrey cố ý mở miệng, rồi lại ngậm lại, tiếp đó mới mỉm cười với vẻ phức tạp, đáp lời:
"Tôi không biết nên xưng hô với ngài thế nào."
Herwen Rambis bật cười nói.
"Cứ như bình thường thôi."
Ông ta chỉ ghế sô pha bên cạnh:
"Ngồi xuống rồi nói chuyện."
Audrey lặng lẽ hít sâu một hơi, hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, giữ một khoảng cách không xa cũng không gần với đối phương.
Hervin Rambis cầm chén trà gốm ở bên cạnh lên nhấp một ngụm, nhìn Audrey có tư thế ngồi vô cùng ngay ngắn, không hề có chút sai sót nào, mỉm cười hiền hòa:
"Không cần câu nệ như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô gặp tôi. Tôi vẫn còn nhớ hai năm trước, thậm chí cô còn thảo luận với tôi về triết học đạo đức Berman và chủ nghĩa thực dụng Consiso."
Audrey vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói:
"Tôi chỉ là khó mà liên hệ ngài với uỷ viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim."
Hervin Rambis chưa hề tự giới thiệu, đây là Audrey căn cứ vào nhận thức cũng như tình hình trước mắt của Hội Tâm lý luyện kim mà đưa ra phỏng đoán hợp lý.
Hervin nhấc chân phải lên, khẽ cười nói:
"Việc này không đáng để quan tâm, chỉ cần đừng bao giờ quên, Hội Tâm lý luyện kim chúng ta là tổ chức được thành lập để nghiên cứu tri thức lĩnh vực tâm linh. Chúng ta thiên về học thuật chứ không phải là sự vụ. Nếu là học thuật, cô hoàn toàn có thể coi người được gọi là ủy viên là giáo sư trong trường đại học."
Nếu không phải trước đó đã biết được Hervin Rambis là người đứng đằng sau thao túng màn tự sát của Kallon từ chỗ Ngài "Thế giới, thì lúc này bất kể Audrey quan sát như thế nào, cũng chỉ có thể thu được kết luận đối phương là một học giả có tri thức uyên bác, thái độ hiền hòa, ngôn ngữ khôi hài, không chút ngạo mạn. Nhưng vì đã có cảnh giác, cho nên Audrey sẽ không tin tưởng vào những biểu hiện mặt ngoài này.
Cô vừa nhìn đối phương, sắp xếp lại ngôn ngữ, vừa không để sự chú ý của mình tập trung quá vào một điểm, vẫn giữ nguyên sự sôi nổi và phân tán, để tránh bản thân bất tri bất giác bị thôi miên.
Lúc này, tinh thần cô bỗng có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy bảy luồng tịnh quang vô số tri thức, nhìn thấy những bóng hình đông nghịt khó mà miêu tả hình thể, thấy chúng lan tràn ở trên cao, bao trùm tất cả.
Đây là bầu trời linh tính, đây là hình ảnh phản chiếu về mặt tâm linh ở linh giới!
Mà phía dưới bầu trời linh tính là một mặt biển lớn sâu thẳm âm u, mỗi một giọt nước nơi đó đều giống như điểm sáng, giống như đại diện cho một chút ý thức, một dấu vết.
Chỗ gần biển lớn có vài hòn đảo, trong đó có một hòn đảo thuộc về chính Audrey.
Cô tỉnh táo nhận được đây là thứ tượng trưng cho ý thức của mình, phần lộ trên mặt biển thì bản thân có thể phát hiện ra, còn phần bị "nước biển" bao phủ là tầng ý thức sâu xa bình thường không thể nắm bắt, không thể thăm dò.
Trên hòn đảo nổi, trông xuống dưới đấy, Audrey trước hết chú ý thấy một mảng lớn màu xám cô độc yên tĩnh, chúng che khuất tầm mắt, khiến người ta chỉ có tể nhìn thấy những đường viền to lớn lại tối đen cùng biển tiềm thức tập thể hư ảo dập dờn, khó có thể lấy được quá nhiều tin tức.
Audrey đang nghi hoặc không biết mình tiến vào trạng thái kỳ lạ này như thế nào, thì đột nhiên thấy phía dưới hòn đảo, nơi khá sâu trong biển tiềm thức, mảng lớn màu xám tách sang hai bên như thủy triều, để lộ ra một bạc thang bằng đá không biết xuất hiện từ bao giờ.
Phía trên bậc thang có một bóng hình dùng trạng thái thoáng hiện vọt lên trên với tốc độ cực nhanh, gần như chỉ chớp mắt đã rơi vào phạm vi tầm nhìn của Audrey.
Tóc của ông dày rậm, bạc trắng, mặc lễ phục ba món tiêu chuẩn và quần dài màu xám có hoa văn xanh lam, đeo nơ đỏ thẫm, nếp nhăn trên trán rất sâu, chính là Hervin Rambis!
Rambis này so với lúc ngồi ở ghế sô pha thì có khí chất hung ác nguy hiểm hơn, không hề mỉm cười, đầu hơi cúi, dường như đang xem xét tầng ý thức tiềm tàng của Audrey ở phía sau cầu thang.
Trong vài bước, ông từ biển tiềm thức tập thể tiến vào hòn đảo ý thức của Audrey, từ lĩnh vực tiềm thức đi tới phần lộ ra trên mặt biển, giống hệ một vị khách lặng lẽ đến thăm, không được cho phép cũng không hề gõ cửa.
Sau khi lên đảo, Hervin Rambis ngẩng đầu lên, một phần làn da của ông đã bị vảy trắng xám bao trùm, tròng mắt có màu vàng, dựng thẳng đứng, không hề có chút tình cảm nào.
Việc này... Audrey đang trôi nổi giữa không trung nhìn chăm chú vào cảnh đó, hiển nhiên đã hiểu về tình huống trước mặt:
Nơi này là thế giới tâm linh, do bầu trời linh tính, biển tiềm thức tập thể và hòn đảo ý thức cá nhân tạo thành!