← Quay lại trang sách

Chương 1220 Câu trả lời tích cực

Thiên sứ chiến tranh" này lập tức theo sự liên hệ bí ẩn sinh ra do cầu nguyện, giáng lâm xuống thế gian, dùng đôi cánh lửa của mình bao trùm lấy Klein và "Người thắng cuộc" Enuni.

Sau khi làm xong mọi việc, Klein mới thả lỏng một chút, đặt lá bài "Linh mục đỏ" về chỗ, quay lại thế giới hiện thực.

Anh cho "Mấp máy đói khát" đi tìm thức ăn trước, sau đó mới dẫn theo "Người thắng cuộc" Enuni quay về số 160 phố Berklund, một người biến về dáng vẻ Dwayne Dantes, một người trở lại thành chàng thanh niên con lai.

Chải lại đầu tóc, Klein đi ra ban công của phòng ngủ chính, nhìn về phía nhà Macht ở phía xa xa, phát hiện nơi đó đèn đuốc vẫn sáng trưng, vũ hội rõ ràng là chưa kết thúc hẳn.

Thường thì vũ hội sẽ được tiến hành đến khi rạng sáng, đương nhiên là vẫn cho phép khách khứa ra về giữa chừng, dù sao phần lớn những người đồng ý khiêu vũ đến đêm đều là người trẻ tuổi.

Phù... Amon thực sự đáng sợ, chỉ chiến đầu một trận liên quan đến Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" mà cũng dẫn tới sự chú ý, cho dù một trận ở thành phố, một trận ở ngoại ô... Đến cấp bậc này, định luật tập hợp đặc tính phi phàm hẳn là đã giống thực chất rồi nhỉ? Ừm, không loại trừ khả năng vị Bán Thần nào đó sắp mất khống chế, sinh ra dị biến, mới khiến Amon cảm ứng được... Klein không khỏi hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, sợ rằng chỉ cần quay đầu lại sẽ phát hiện người đàn ông trẻ tuổi mảnh khảnh, nhã nhặn, đeo kính độc nhãn kia đang ngồi trên ghế bành trong phòng ngủ của mình, cầm một ly rượu vang đỏ lên chậm rãi nhấm nháp.

Anh cảm thấy may mắn là mình đã trở thành Bán Thần, có thể che lại dấu vết của sương mù xám, không để người phi phàm con đường đặc thù phát hiện ra. Nếu không, với sự hứng thú dành cho sương mù xám mà Amon thể hiện ra thì chắc chắn hắn sẽ chú ý đến Hermann Sparrow chứ không phải là vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia. Nếu vậy thì vừa rồi chưa chắc anh đã có thể thuận lợi truyền tống ra khỏi nơi đó như vậy.

Bởi vì Amon rất có khả năng sẽ chỉ phái phân thân đến Backlund, Klein có sự tin tưởng nhất định đối với sự quấy nhiễu của "Thiên sứ người giấy", cho rằng vị Vua Thiên Sứ kia hẳn là không thể lần theo dấu vết, một mạch tìm đến số 160 phố Berklund, phong tỏa Dwayne Dantes.

Nhưng điều đó vẫn không thể khiến anh thật sự yên tâm, bởi vì vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia cũng sẽ liên lụy đến phố Berklund!

"Hắn" đã gặp "Thượng tướng máu" ở đây, bị Bán Thần đang âm thầm ẩn nấp ép cho phải tự châm mồi thuốc nổ, ký sinh lên cơ thể một con chuột... "Hắn" ở nơi này nhận được cảnh cáo từ trong gương, biết được xung quanh có một Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" đang cấp thiết cần bổ sung, biết được "Kẻ báng bổ thần linh" Amon đang trên đường chạy tới... "Hắn" ở chỗ này vì từ chối trả lời câu hỏi trong gương mà bị sét đánh, phải chuyển đến trang viên Con Nai... Hơn nữa, mục tiêu mà "hắn" định ký sinh chính là Herrell có vẻ ngoài học sinh đêm nay bị ảnh hưởng của màn ảo thuật mạnh mẽ, làm lộ tình trạng của thầy kia... Nhiều chuyện cộng lại với nhau như thế, Amon rất có khả năng sẽ đến đây liếc nhìn một cái... Klein càng nghĩ càng cảm thấy nơi này không đủ an toàn.

Trong mắt anh, chỉ cần lời cảnh cáo xung quanh đang có Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" cần bổ sung gấp đã đủ để Amon đến phố Berklund "định cư" một thời gian rồi!

Đương nhiên, xác suất cực nhỏ là vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia chạy thoát được, không tiết lộ điều gì. Nhưng Klein cho rằng việc này gần như không có khả năng, dù sao lúc ấy anh cũng đủ tự tin mình sẽ xử lý được chuyện này, huống hồ là Amon có sự nắm giữ nhất định về con đường "Kẻ ăn trộm"!

Ôi, sớm biết vậy đã không đề phòng ông cụ trong cơ thể Leonard rồi, nếu không phải lo ông cụ khôi phục thêm một bước sẽ tạo thành nguy hiểm cho Leonard, thì vừa rồi chắc chắn mình đã giải quyết rất nhanh, không đến mức dẫn Amon tới... Tiếp theo phải làm sao đây? Bất kể thế nào cũng phải làm chuyện gì đó, không thì không những thân phận Dwayne Dantes này không thể giữ được, mà chưa biết chừng còn liên lụy đến Leonard phố Pepinster, liên lụy đến những người thường trên phố Berklund. Ai biết Amon có đột nhiên ký sinh lên họ không... Klein suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cẩn thận suy xét làm sao thanh trừ được phân thân của Amon.

Ý tưởng đầu tiên của anh chính là liên hệ với Leonard, cùng ông cụ Pares Zoroaster trong cơ thể anh ta mưu tính một "phương án dọn dẹp". Với sự hiểu biết của vị Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm" này về Amon, hẳn là sẽ thảo luận ra được một biện pháp ổn thỏa.

Klein lập tức lấy giấy bút ra, định viết thư, nhưng bút máy trong tay anh mới viết vài chữ, đã dừng lại.

Anh cảm thấy viết thư không đủ bí mật, bởi vì thảo luận quá chi tiết có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với vận mệnh, từ đó khiến Amon phát hiện ra đầu tiên!

"Biện pháp ổn thỏa hơn là kéo Leonard vào phía trên sương mù xám, truyền đạt lại mọi việc cho anh ta ở đó. Sau đó nhờ anh ta làm người chuyển lời, cùng thảo luận với Pares Zoroaster... Ngoại trừ việc này, còn có thể làm được gì khác không? Tố cáo với giáo hội, khiến họ làm một lần "khử độc" toàn diện đối với Backlund?" Klein bỏ bút máy xuống, lặng lẽ tự nói, cân nhắc từng phương án.

Anh nhanh chóng bỏ qua ý tưởng tố cáo, bởi vì lần trước Leonard không làm vậy. Với sự hiểu biết về "Kẻ báng bổ thần linh" Amon của ông cụ trong cơ thể anh ta, chứng tỏ rằng cách này không có hiệu quả, hoặc là có chỗ thiếu sót rất lớn, khả năng lớn sẽ ảnh hưởng ngược lại mình.

"Hay là hỏi Leonard trước, nắm giữ tình huống cụ thể, rồi lại đưa ra quyết định..." Klein nhanh chóng quyết định.

Anh cũng tạm thời đè nén xúc động vẽ ký hiệu hỏi "Ma kính" Arodes, dùng hạc giấy liên lạc với "Rắn vận mệnh" Will Onsetin. Sau khi đuổi "Người thắng cuộc" Enuni, Klein đi vào nhà tắm trong phòng ngủ chính, đi nghịch bốn bước, tiến vào phía trên sương mù xám.

Ngồi vào vị trí thuộc về "Kẻ Khờ", Klein cụ thể hóa ra "Thế giới" Hermann Sparrow, để người giả này thành kính cầu nguyện:

"Ngài "Kẻ Khờ" vĩ đại, xin hãy chuyển lời đến Leonard Mitchell. Tôi phát hiện ra tung tích mới của "Kẻ báng bổ thần linh" Amon, hi vọng anh ta có thể mau chóng đến quốc gia của ngài thảo luận kế hoạch đối phó tiếp theo, thời gian cụ thể do anh ta xác định."

Sau khi biến nội dung cầu nguyện thành ánh sáng và hình ảnh, ném vào trong ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho Leonard, Klein lấy thân phận của "Kẻ Khờ" nói thêm một câu:

"Không cần giấu Pares Zoroaster."

...

Ở ngoại ô khu bắc, trong một rừng cây thưa thớt.

Leonard giơ tay phải giữ lại bóng dáng một con sói hoang trong suốt mơ hồ. Con sói hoang này kêu thảm một tiếng, ánh lửa bùng lên trong mắt dần biến mất, trở lại trạng thái bình thường.

Bóng dáng nó cũng theo đó dần nhạt đi rồi tiêu tan, biến mất trong gió, không còn cảm giác cáu kỉnh và khát máu nữa, mà yên lòng và bình lặng.

Ở bắc đại lục, bởi vì sau thời đại Trắng Xám, bảy giáo hội chính thần lớn đã liên hiệp với hoàng tộc các quốc gia thúc đẩy và nghiêm túc chấp hành pháp lệnh "hạ táng nghĩa trang", quỷ hồn do nhân loại chuyển hóa thành đã ít lại càng ít, cơ bản chỉ tồn tại ở khu dân nghèo khó có thể kịp thời phát hiện ra có người chết, người chết đuối chưa chắc đã được nhanh chóng vớt ra khỏi sông hồ. Nhưng nguồn gốc của vong linh cũng không chỉ có nhân loại, đủ loại động vật hoang dã, đủ loại sinh vật có linh tính trong điều kiện phù hợp, cũng có thể trở thành u linh, mà chúng không có khả năng tự mình tới nghĩa trang nhân loại tìm người trấn an linh hồn.

Việc này cũng sinh ra hiện tượng ở vùng hoang vu dã ngoại thường xuyên có truyền thuyết về chuyện ma quái.

Vừa "trấn an" xong quỷ hồn của sói hoang, trước mắt Leonard chợt xuất hiện sương mù xám trắng vô biên vô hạn, bên tai lập tức vang vọng lời cầu nguyện của "Thế giới" Hermann Sparrow.

Hành tung mới của "Kẻ báng bổ thần linh" Amon, còn ở Backlund... Leonard nheo mắt, cả người chợt căng thẳng.

Bởi vì có lời dặn của ngài "Kẻ Khờ", anh ta không chút do dự, đè thấp giọng nói:

"Ông cụ, vừa rồi ông có nhìn thấy không? Nghe được không?"

Giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster lập tức vang lên:

"Không."

"Tuy tôi đã nhận ra được chút dị thường, nhưng không nhìn thấy gì, cũng không nghe được gì. Trừ phi, cậu để tôi ký sinh sâu thêm một cấp độ, trực tiếp nắm giữ thể tinh linh của cậu."

Ông cho rằng tôi là đồ ngu sao? Ừm, lời hồi đáp của ngài "Kẻ Khờ" xem ra là được thực hiện thông qua thể tinh linh... Leonard hơi suy tư, cân nhắc lời lẽ rồi nói:

"Ông cụ, Klein thông qua ngài "Kẻ Khờ" chuyển lời đến tôi, nói rằng anh ta đã phát hiện ra tung tích mới của Amon. Bảo tôi tới quốc gia của ngài "Kẻ Khờ" thảo luận về vấn đề này."

"Ông, có đề nghị gì không?"

Pares Zoroaster lặng lẽ vài giây, thở dài một tiếng nói:

"Nếu anh ta muốn đối phó với phân thân của Amon ở Backlund, thì nói với anh ta rằng trừ phi có sự phù hộ bí ẩn, bằng không, anh tự biết hậu quả rồi đấy."

Ông cụ đã chủ động đưa ra điều kiện tiên quyết như vậy, thì tức là nếu thực sự có sự phù hộ bí ẩn, ông ấy sẽ bằng lòng phối hợp? Leonard chợt nảy ra suy nghĩ, lập tức tìm một góc tối, dùng cách cầu nguyện báo cho "Thế giới" Klein biết rằng hiện giờ mình có thể đến gặp.

Về phần mất đi sự kiểm soát cơ thể ở nơi ngoại ô có nguy hiểm hay không, Leonard không hề lo lắng, bởi vì trong cơ thể anh ta còn có một vị Thiên sứ con đường "Kẻ ăn trộm".

Chẳng mấy chốc, trước mắt Leonard có thủy triều đỏ thẫm tuôn ra, chớp mắt đã bao phủ lấy anh ta.

Trong cung điện rộng lớn nguy nga phía trên sương mù xám trắng không nhìn thấy đầu cùng.

Bóng dáng Leonard Mitchell vừa mới xuất hiện bên cạnh bàn dài đồng xanh, đã theo bản năng đứng lên, định cúi người chào ngài "Kẻ Khờ".

Nhưng khi ánh mắt anh ta đảo qua, phát hiện vị trí kia trống không, không có ai ngồi.

Ngài "Kẻ Khờ" bình thường không phải ở đây à? Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu Leonard, anh ta chuyển ánh mắt xuống phía cuối bàn dài loang lổ.

"Thế giới" đang lặng lẽ ngồi đó, giống như hòa làm một với sương mù xám, mơ hồ không nhìn rõ.

"... Chỉ có hai chúng ta, không nhất thiết phải dùng hình tượng Hermann Sparrow." Leonard lại ngồi xuống, thuận miệng nói với "Thế giới" một câu.

Sau khi phát hiện ngài "Kẻ Khờ" không có ở đây, anh ta thoắt cái trở nên cực kỳ thả lỏng, không còn câu nệ giống lần tụ hội trước, chỉ thiếu nước vắt hai chân, gác lên bài nữa thôi,

"Thói quen." Klein đáp ngắn gọn.

Leonard như có điều suy nghĩ gật đầu:

"Nghe nói hình tượng của Hermann Sparrow ở trên biển là lạnh lùng, khép kín, nhã nhặn, lịch sự. Hiện giờ anh thể hiện ra rất phù hợp với miêu tả. Nhưng Klein này, trước kia anh không phải như thế. Anh phải nhớ mình chỉ đang sắm vai, đừng để thân phận Hermann Sparrow này ảnh hưởng."

Ê, tôi kéo anh tới đây là để bàn chuyện Amon, không phải để tán gẫu! Anh không thèm quan tâm đến chuyện của ông cụ nhà anh à? Klein quả thật là theo thói quen sử dụng hình tượng của "Thế giới" trong những trường hợp như thế này, nhưng sau khi nghe Leonard nói câu vừa rồi, lại ngượng ngùng quay trở về dáng vẻ vốn có, "ừm" một tiếng, đáp:

""Chỉ đang sắm vai" là Pares Zoroaster dạy anh à?"

"Đúng thế." Leonard thản nhiên đáp lại.

Ông cụ này xem ra cũng không tệ lắm, tri thức quan trọng như vậy, mấu chốt như vậy mà cũng nói cho Leonard biết... So với ông cụ thì vị Bán Thần chuột kia thật là không thiện chí, gần như không dạy cho Herrell kiến thức thông thường nào, cho dù có dạy cũng có sự vặn vẹo nhất định. Ha ha, dù có là người phi phàm hoang dã đến đâu, khi đến cấp bậc Bán Thần, làm sao có chuyện không biết cái gì? Cho dù là rắn biển nửa phát điên Cavitewa cũng biết rõ nghi thức hồi đáp như thế nào, làm sao để tìm tế phẩm, thậm chí sẽ ban thưởng một vài thuật của thần... Klein bước đầu xây dựng hình tượng của Pares Zoroaster ở trong lòng.

Nhưng, anh sẽ không cứ thế phán đoán tiếp, dù sao câu cá cũng phải chuẩn bị chút mồi câu, một việc đơn thần thực sự không thể chứng minh được quá nhiều.

Thấy Klein im lặng không nói, Leonard kết thuộc tán gẫu, chuyển sang vấn đề chính:

"Anh phát hiện tung tích mới của "Kẻ báng bổ thần linh" Amon ở đâu?"

Klein bắt lấy trọng điểm:

"Trong lúc tôi truy đuổi một vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" gần mất khống chế, kết quả đã gặp Amon ở ngoại ô Backlund, đành phải mượn sức mạnh của Ngài "Kẻ Khờ" để trốn thoát."

"Phân thân của Amon quả nhiên vẫn còn ở Backlund..." Leonard cảm thán một câu, lập tức cảm thấy hơi tò mò, lại lơ đảng hỏi: "Vì sao anh lại muốn truy đuổi vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" gần mất khống chế kia?"

Hỏi xong, anh ta như vỡ lẽ, vội vàng bổ sung:

"Nếu liên quan đến một kế hoạch nào đó của ngài "Kẻ Khờ" thì coi như tôi chưa hỏi."

Vì sao? Xử lý một người phi phàm sắp hoặc đã mất khống chế không phải trách nhiệm của "Kẻ Gác Đêm" à? Nghe Leonard hỏi vấn đề này, Klein không khỏi thổn thức.

Anh lại nhớ đến những ngày tháng ở thành phố Tingen.

Chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, anh đã xử lý đến vài chuyện tương tự, gồm "Kẻ Trừng Phạt" Giáo hội Gió Bão biến thành quái vật, Hood Eugen mất khống chế, Old Neil bị "Hiền giả ẩn nấp" làm ô nhiễm. Tuy tổng thể không nhiều lắm, nhưng đã để lại cho Klein ấn tượng sâu sắc, khiến anh coi một vài hành vi trở thành nguyên tắc phải khắc sâu vào trong xương cốt.

Cho nên, khi Klein kết hợp với những tình huống nắm giữ được trong quá khứ, từ tin tức con chuột nổi điên cắn người đã phân tích ra vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia đã gần mất khống chế, anh đã không hề do dự, lập tức sử dụng ảo thuật ngay ở dưới lầu. Sau khi nhận được sự xác minh của Herrell, anh không chờ đợi, cũng không định chuẩn bị thêm một hai hôm, mà chỉ đi lên phía trên sương mù xám làm một lần bói toán, có được phương án đại khái là lập tức hành động.

Với anh mà nói, chuyện này giống như là cứu hỏa vậy!

Mặt khác, bản thân Klein cũng đã muốn thanh trừ vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" từ lâu rồi, bởi vì đối phương có dụng ý xấu với Herrell quá mức rõ ràng, hơn nữa còn định dẫn dụ tiểu thư "Ma thuật sư" đến nơi bên ngoài là bảo tàng nhưng thực chất là cái bẫy. Nếu không phải cấp bậc của anh lúc ấy không đủ, thực lực còn kém hơn quá nhiều, hơn nữa còn sợ dẫn đến những việc ngoài ý muốn, thì anh đã định ra tay trước đó rồi.

Chính vì nguyên nhân đó, sau khi xác nhận trạng thái của vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia, anh liền dựa theo kế hoạch đã định, bắt đầu cuộc thanh trừ.

Mục tiêu giai đoạn đầu của anh là dẫn kẻ địch ra khỏi trang viên Elk, tránh việc đối phương trước khi chết bày ra hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh ảnh hưởng đến người bình thường. Kết quả coi như không tệ, dùng thân mình làm mồi nhử, đạt được mục đích, chỉ có điều loạt pháo không khí kia không thể giải quyết được trận chiến, khiến vị Bán Thần con đường "Kẻ ăn trộm" kia chạy trốn vào trong rừng cây bụi, ký sinh trong một cây đại thụ.