← Quay lại trang sách

Chương 1255 Khắc phục hậu quả

Khu vực xung quanh phố Berklund vẫn bị bao phủ bởi bầu trời âm u, có cảm giác yên bình, tĩnh mịch, sâu thẳm.

Đây là một thế giới đã trở thành "Bí ẩn".

Klein lấy mũ dạ đội lên đầu, sử dụng "Truyền tống", xuất hiện ở số 22 phố Phelps, trong văn phòng quản lý của "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen".

Audrey đã sớm đổi sang bộ váy màu xanh lục nhạt, đang cầm bút máy ngẩn người, nhớ lại từng chi tiết trong hành động trừng phạt buổi trưa, còn con chó lông vàng Susie đã xong nhiệm vụ, ra ngoài tản bộ.

Bỗng nhiên, quý cô quý tộc này như có linh cảm, ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt xanh biếc trong suốt của cô nhanh chóng phản chiếu một bóng người có tóc đen mắt nâu, gương mặt gầy gò, ngũ quan sắc nét.

Người này mặc áo trong màu trắng, khoác gi lê đen, quần đen, giày da đen, vẻ mặt lạnh lùng, tay giữ mũ dạ, cơ thể hơi cong.

Audrey đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhớ ra đây là ai.

Hermann Sparrow!

Tuy trước đó cô chưa từng trực tiếp gặp đối phương, nhưng đã từng nhìn thấy lệnh truy nã có tranh chân dung vô cùng chân thực ở trên mấy tờ báo.

Căn cứ vào phản ứng của tiểu thư "Chính Nghĩa", Klein mới phát hiện mình chưa biến về Dwayne Dantes. Nhưng anh không để ý đến việc này lắm, bỏ bàn tay đang giữ mũ dạ ra, anh thẳng người lên, gật đầu nói:

"Có chuyện cần cô giúp đõ."

Lớp ngụy trang của anh đã bị Amon trộm đi, nhưng sau khi đối phương bị "Khởi động lại", anh đã được trả lại, chỉ là vẫn không màng đến việc biến thành Dwayne Dantes.

Ngài "Thế giới" đã là Bán Thần cần mình giúp đỡ? Tinh thần anh ấy lại có vấn đề, cần trị liệu? Không, nhìn có vẻ không giống... Audrey mím môi, có chút tò mò lại có chút chờ mong, cô bỏ bút máy xuống, đứng dậy, nghiêm túc đáp lại:

"Không thành vấn đề."

Klein không dông dài, trực tiếp đi tới, nắm lấy cánh tay tiểu thư "Chính Nghĩa", sau đó bóng dáng hai người dần nhạt đi, rồi biến mất tại chỗ.

Chớp mắt sau, họ xuất hiện ở ngoài cửa toàn nhà số 39 phố Berklund.

Đây là "Truyền tống"? Đôi mắt xanh biếc của Audrey hơi di động, vốn định hỏi một câu, nhưng nhận ra bầu không khí khá nghiêm trọng, nghe thấy tiếng thét chói tai thỉnh thoảng vang lên, nét mặt nhất thời nghiêm túc lại.

"Bệnh nhân ở bên trong?" Cô lên tiếng hỏi như đã có điều nắm chác.

Trao đổi với "Người quan sát" rất dễ dàng, không cần phải giải thích quá nhiều... Klein "ừm" một tiếng, đáp:

"Đúng vậy, cô ấy gặp phải sự kiện siêu phàm, đã vô cùng hoảng sợ, đứng ở bờ vực mất khống chế."

"Cô có cách nào khiến mình không bị những người khác bên trong trông thấy không?"

Câu hỏi sau của anh thật ra không cần thiết lắm, một ảo thuật cỡ lớn là có thể giải quyết được, hơn nữa, đợi đến khi phù hộ "Bí Ẩn" được cởi bỏ, những ký ức tương ứng của người bình thường chưa chắc đã giữ được bao nhiêu. Nhưng Klein từng nhìn thấy năng lực "Ẩn thân" của Adam nên hơi tò mò tiểu thư "Chính Nghĩa" danh sách 6 đã nắm giữ được bản lĩnh này hay chưa.

Ngài "Thế giới" đang tò mò.. anh ấy đang tò mò... thực sự là hiếm thấy... Anh ấy dường như không đeo chiếc "Mặt nạ" quá dày nữa, mà đổi thành một cái mỏng hơn, quả là một bệnh nhân ngoan ngoãn nghe lời dặn của bác sĩ... Audrey hơi nâng cằm, gật đầu rất khẽ:

"Được."

Khi nói chuyện, cô liếc mắt nhìn Hermann Sparrow một cái, sau khi nhận được sự đồng ý, cô giơ tay vặn nắm nắm cửa, đẩy cửa đi vào.

Nghị viên Macht, phu nhân Liana hoàn toàn không nhìn thấy cô gái xinh đẹp này, đang lo âu bàn bạc chuyện mời bác sĩ. Mà Herrell vẫn cuộn tròn người trong một góc, cơ thể run rẩy dữ dội, hệt như một con thú nhỏ bị vứt bỏ.

"Tiểu thư Herrell..." Là một "Người quan sát" có thâm niên, Audrey không bao giờ có chuyện không nhớ được người nào đó.

Cô quan sát trạng thái của Herrell, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Hermann Sparrow:

"À, ngài Sparrow, có thể nói qua về những gì cô ấy đã gặp phải không?"

"Chỉ khi đã hiểu rõ thì mới có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề."

Klein đã sớm có chuẩn bị, nói ngắn gọn nhanh chóng:

"Cô ấy là người phi phàm con đường "Kẻ ăn trộm", là học trò của một Bán Thần không có ý tốt. Thầy của cô ấy đã chọc phải phân thân của "Kẻ báng bổ thần linh" Amon, bị đối phương giết chết và đánh cấp mất vận mệnh cùng thân phận."

"Vì vậy Amon đã xâm nhập vào gia đình cô ấy, ký sinh lên cha, mẹ và các người hầu của cô ấy. Vừa rồi lúc chúng tôi thanh trừ phân thân của Amon, cô ấy đã phát hiện ra cha, mẹ, hầu nam hầu nữ của mình tất cả đều biết thành Amon. Ừm, cô ấy không biết đó là Amon, nhưng biết đó là một sự tồn tại kỳ dị."

"Nếu cô muốn biết sâu thêm những chuyện không liên quan đến việc trị liệu vấn đề tâm lý, thì có thể đợi cuộc tụ hội lần sau rồi hỏi tiếp."

"Kẻ báng bổ thần linh" Amon? Ngài "Thế giới" và bạn của ngài ấy lại một lần nữa thanh trừ phân thân của Amon, không, là các phân thân? Trong lòng Audrey hơi chấn kinh, theo bản năng chuyển ánh mắt về phía đám người nghị viên Macht, không thể tưởng tượng bọn họ đều từng bị Amon "Ký sinh", biến thành đối phương.

Cha bị ký sinh, mẹ bị ký sinh, hầu nữ bị ký sinh, hầu nam bị ký sinh... Audrey nhớ lại lời nói của ngài "Thế giới", càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng thấy lạnh cả người, không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng mình cũng gặp phải tình huống như vậy.

Điều này khiến cô không hít thở nổi, theo bản năng sử dụng một lần "Trấn an" với mình.

"Thế giới siêu phàm vẫn luôn tàn khốc đáng sợ như vậy, hay là ngẫu nhiên?" Sau khi bình tĩnh lại, Audrey nhỏ giọng hỏi một câu.

Cô không đợi "Thế giới" Hermann Sparrow trả lời, bởi vì đã từng gặp khá nhiều chuyện trên hội Tarot, nên cô rất rõ đáp án:

Vẫn luôn tàn khốc đáng sợ!

Audrey lại nhìn về phía Herrell, đi về phía cô ta với tâm trạng vô cùng đồng cảm, ngồi xuống, sử dụng "Trấn an" trước.

Herrell hơi mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt hoàn hảo không tỳ vết, thấy một đôi mắt trong suốt như đá quý.

Giờ phút này, cô ta giống như quay về buổi dạ hội đêm đó, thấy vị tiểu thư này "giáng trần" như Thiên sứ.

Trong chớp mắt ấy Herrell bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ thấy trong đôi mắt trong suốt kia gợn lên từng đợt sóng nước, yên tĩnh, bình thản, sâu thẳm.

"Đừng sợ hãi, đừng hoảng hốt, mọi chuyện đã qua..." Audrey lợi dụng kỹ năng "Thôi miên", trực tiếp để bản thân kết nối với thể tâm trí của Herrell, nghe thấy những tiếng hò hét như bị tâm thần, cảm nhận được nỗi sợ hãi cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển của đối phương.

Kết hợp với trạng thái và những gì đối phương gặp phải, cô nhanh chóng đưa ra phương án trị liệu, trực tiếp "Thôi miên" Herrell, khiến cô ta quên đi những gì gặp phải hôm nay, quên đi mình còn có một người thầy, chỉ mơ hồ nhớ thân phận người phi phàm và những kiến thức thông thường về thế giới phi phàm.

Herrell ngày càng bình tĩnh hơn, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

"Đến khi cô tỉnh lại, những việc đáng sợ đã trải qua sẽ không tồn tại nữa. Mà tôi chưa bao giờ tới đây." Audrey dùng giọng nói dịu dàng nói, hoàn thành bước cuối cùng của "Thôi miên".

Tiếp đó cô thong thả đứng dậy, nhìn chăm chú Herrell vài giây.

Cô mím môi, không quay đầu, thấp giọng nói:

"Tôi để cô ấy tạm thời quên đi ký ức tương ứng, nhưng đoạn ký ức này không thực sự biến mất, chỉ là bị giấu đi. Về sau trong buổi tụ hội tương ứng, tôi sẽ tiếp tục trị liệu cho cô ấy, dẫn đường cho cô ấy chậm rãi nhớ lại và chấp nhận đoạn ký ức đó. Chỉ khi làm vậy, vấn đề tâm linh của cô ấy mới được tính là đã giải quyết. Nếu không, có lẽ chỉ cần một động tác quen thuộc, một câu nói quen tai, đều có thể khiến cô ấy "thức tỉnh", lại một lần nữa sụp đổ. Khi đó cô ấy rất có khả năng sẽ trực tiếp mất khống chế."