Chương 1320 Giỏi dùng thôi miên
Nhưng, Audrey biết mình chỉ dựa vào bùa chú thần kỳ, dùng năng lực của bản thân Hervin Rambis mở ra cánh cửa thể tâm trí của chính ông ta, hoàn thành thao túng bước đầu, sau đó muốn làm gì thêm nữa thì tất nhiên phải chịu sự bài xích tương ứng. Mà với cấp bậc của cô, không có cách nào đối chọi và khống chế được sự bài xích khá mãnh liệt đó.
Hơn nữa cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng, chỗ sâu trong tiềm thức của Hervin Rambis đang kháng cự trạng thái này, trên mặt ông ta ở thế giới hiện thực cũng đã bắt đầu xuất hiện vảy xám trắng.
Không bao lâu nữa, ông ta có thể mạnh mẽ thoát ra khỏi sự thao túng bước đầu mà mình thực hiện với tâm linh của ông ta... Trong đầu Audrey nháy mắt hiểu ra vấn đề.
Cô lập tức chuyển ánh mắt về phía đầu của Hervin Rambis, rất hối hận vì trên người không mang theo một khẩu súng ngắn cường lực, nếu không thì nhân cơ hội này có thể bắn vài phát, thử giết chết ông ta.
Audrey nhanh chóng nhớ ra trên người mình có "vảy rồng", tin rằng Hervin Rambis chắc chắn cũng có, hơn nữa còn mạnh mẽ và kiên cố hơn, tấn công bình thường không thể phá vỡ nó, ngay cả phần lớn vật phẩm thần kỳ danh sách thấp tương ứng cũng không làm được điều đó!
Mà nếu không có cách nào dùng một chiêu trí mạng, thì Hervin Rambis tất nhiên có thể dựa vào điều đó để tỉnh táo lại, thoát khỏi sự khống chế.
Không hề chần chừ, Audrey thiếu phương pháp tấn công nhanh chóng đưa ra quyết đoán:
"Thôi miên ông ta!"
Ông ta am hiểu thôi miên nhất, có năng lực đề kháng rất mạnh với nó, ngược lại sẽ không chuẩn bị thêm vật phẩm đề phòng sự ảnh hưởng từ phương diện này... Không thể để ông ta làm ra chuyện đi trái với ý nguyện bản thân quá mức, với sự chênh lệch về đẳng cấp, mình chắc chắn không thể đối chọi được sự phản kháng tương ứng trong tiềm thức... Một loạt suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu Audrey, cô cân nhắc lên tiếng với cái miệng khô khốc.
Audrey cố gắng không để bản thân tỏ ra quá bât thường, nhìn chằm chú vào ánh mắt của Hervin Rambis, giọng nói khá ôn hòa:
"Tìm một chỗ trong phủ Glelint, chờ ở đó, sau mười lăm phút nữa tới vườn hoa tìm tôi..."
Gieo suy nghĩ này vào trong tiềm thức sẽ không gây ra sự bài xích quá rõ ràng, Audrey hoàn thành thao túng khá thuận lợi. Với Hervin Rambis mà nói, hôm qua ông ta tới quả thật là để tìm Audrey, địa điểm gặp gỡ được dự định từ trước cũng chính là phủ của Tử tước Glelint, thôi miên của Audrey chỉ là sửa lại thời gian tương ứng và địa điểm cụ thể, hơn nữa còn trong phạm vi sai lệch rất nhỏ, cho nên phù hợp với ý chí của Hervin Rambis, không cần tốn quá nhiều sức lực cũng như không gặp phải sự phản kháng mãnh liệt.
"Được..." Hervin Rambis đáp lại lời Audrey vừa nói.
Audrey không màng đến việc thả lỏng, tinh thần vẫn căng lên, tiếp tục nhìn vào đôi mắt của đối phương, dịu dàng nói:
"Mười lăm phút sau ông mới đến tìm tôi, cho nên hôm nay ông chưa từng gặp tôi."
"Nếu vẫn chưa gặp tôi, thì tất cả những gì vừa xảy ra chắc chắn sẽ không tồn tại, hãy quên chúng đi."
Bởi vì Hervin Rambis đã tiếp nhận lần thôi miên trước, nên theo logic tương ứng, tuy có kháng cự theo bản năng, nhưng không tính là dữ dội lắm, sự kháng cự đó nhanh chóng biến mất trong đôi mắt vàng rực sáng ngời, sâu thẳm, mê người đối diện kia.
Sau khi giải quyết xong khâu mấu chốt này, Audrey kìm nén xúc động muốn vỗ ngực, suy nghĩ một giây rồi nói:
"Khi nghe thấy tiếng hát của tôi sẽ trở nên yên tĩnh."
Cô vốn định dùng mê hoặc kết hợp với thôi miên, nhưng lại phát hiện mình không biết bày ra tư thế nào có sức quyến rũ, cũng không làm ra được vẻ mặt tương ứng, đành phải giơ tay vén lọn tóc vàng đang rủ xuống, đầu hơi nghiêng, sóng mắt theo đó lay động, nụ cười trở nên tỏa nắng.
Sau đó cô dùng giọng mũi ngâm nga một đoạn giai điệu "Trang viên dưới ánh trăng".
Hervin Rambis nhìn cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời, hoa tươi và đá quý trước mặt, lại nghe âm thanh huyền ảo như ẩn như hiện, tâm linh dần bình tĩnh lại, không còn cảm giác kháng cự nữa.
Mắt thấy việc thao túng bước đầu lúc trước sắp bị đối phương giãy thoát, Audrey không trì hoãn thêm nữa, chỉ vào một bên hành lang, nói:
"Đi qua bên kia, khi nhìn thấy tấm thủy tinh sơn màu sắc sẽ tỉnh lại, giải trừ vảy rồng."
Cô biết rất rõ một bên khác của hành lang, hướng về phía cửa chính, có một tấm thủy tinh sơn màu sắc đế màu trắng vô cùng tinh xảo.
Mệnh lệnh này của cô không hề có chút nguy hiểm nào, cũng không làm trái ý chí của bản thân Hervin Rambis, ông ta lập tức cất bước, dọc theo hành lang nhanh chóng đi về phái trước rồi rẽ sang phải.
Đợi đến khi bóng lưng ông ta biến mất khỏi tầm mắt, Audrey mới thong thả thở hắt ra, để mặc cho những cảm xúc căng thẳng, kinh sợ ào ào dâng lên, tàn phá cõi lòng.
Cơ thể cô khẽ run rẩy, miệng hơi há ra, không chịu khống chế mà bắt đầu hít vào thở ra.
Qua mười giây, Audrey dùng "Trấn an" với mình, khiến mình bình tĩnh lại.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đứng yên ở đó, nâng hai tay lên đan vào nhau đặt ở giữa miệng và mũi, thấp giọng tụng niệm tôn danh ngài "Kẻ Khờ".
Cô lại khẩn cầu thêm một lần Thiên sứ chúc phúc, cũng nhờ sự tồn tại vĩ đại này chuyển lời đến "Thế giới" Hermann Sparrow, nói mình đã xác định được khi nào Hervin Rambis sẽ đến và cũng sẽ triệu hồi hắn tới trước hai phút, để hắn tính toán thời gian cho chuẩn, không cần sốt ruột, đừng đến quá gần, đỡ khiến Hervin Rambis phát giác ra có mai phục.
Trong quá trình này, Audrey chỉ kể giản lược lại những gì vừa gặp phải, không tả chi tiết, tránh lãng phí thời gian.
Tiếp đó, cô giơ hai tay lên day hai má, để vẻ mặt mình hoàn toàn trở lại bình thường, cũng bắt đầu thôi miên bản thân, khiến mình vừa nhìn thấy Hervin Rambis thì sẽ ngâm nga giai điệu vừa rồi.
Làm xong mọi việc, Audrey đi tới đại sảnh, tìm cô chó lông vàng Susie trước, lấy lại vòng cổ "Nói dối" và ghim cài cổ áo kim cương "Khắc tinh của rượu" từ chỗ nó. Thứ sau có thể đối kháng với những ảnh hưởng về tâm trí cùng lắm là đeo được nửa tiếng, nếu không tổn thương ở gan và đầu óc không thể chữa lành. Cho nên Audrey định sau khi rời khỏi phủ của Glelint sẽ đeo lại, đề phòng Hervin Rambis giữa đường tìm đến mình.
Susie không thể phát hiện ra sự bất thường của Audrey, chỉ nhìn cô gài ghim cài cổ áo, đeo vòng cổ lên.
Qua vài phút, Audrey bỏ chiếc găng tay bằng voan mỏng đã được gấp gọn vào trong túi áo kỵ sĩ, lấy cớ vào nhà vệ sinh, đi đường vòng vào vườn hoa của nhà Tử tước Glelint.
Sau đó, cô nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên ngọn tháp phụ của tòa nhà, tinh thần hơi căng thẳng, nhớ lại thời gian.
Đối với cô mà nói, cô vừa sợ Hervin Rambis không đến, vừa lo ông ta sẽ đến sớm hoặc muộn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Audrey đã phải dùng đến hai lần "Trấn an" để xoa dịu tâm trạng mình.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai phút mười lăm giây, cô tháo món trang sức hình lông chim trên mũ xuống, rung cổ tay một cái.
Ngọn lửa đỏ thẫm bốc lên, đốt cháy chiếc lông chim màu trắng kia.
Đây là năng lực "Thao túng lửa" mà "Nói dối" tự có.
Ngọn lửa cháy một hồi trở nên nhợt nhạt, chỉ mất hai ba giây đã khiến chiếc lông chim - sản phẩm phụ thuộc về Tử thần nhân tạo này biến thành tro tàn.
Mà xung quanh không xuất hiện sự biến hóa nào.
Audrey lại liếc nhìn đồng hồ lớn, rồi lấy ra tấm bùa chú được chế tác từ thiếc trắng, dùng tiếng Hermes cổ đọc ra một từ đơn:
"Tia chớp!"