← Quay lại trang sách

Chương 1327 Nghi thức

Sau khi nghi thức kết thúc, trong lúc cuồng phong gào thét, tro tàn từ thảo dược bị đốt trụi cùng bùn đất xung quanh đồng thời bốc lên, rơi xuống chỗ trống ở tế đàn.

Tro tàn và bùn đất hòa trộn vưới nhau, tạo thành một dãy từ đơn:

"Học giả cổ đại, danh sách 3;"

"Tài liệu chính: một đôi mắt của con chó của Forgan (hay còn gọi là người trông coi pháo đài Ngọn Nguồn), một trái tim bị kéo thành sợi của Ma sói sương mù."

"Tài liệu phụ trợ: 100 ml máu của con chó của Forgan, 30 g tinh thể sương trắng của Ma sói sương mù, một lượng lớn biên bản lịch sử cổ đại chân thực..."

"Nghi thức tấn thăng: Hoàn toàn thoát khỏi hiện thực ít nhất ba trăm năm, ăn ma dược vào lúc mình đã trở thành lịch sử, không thuộc về thời đại hiện tại."

Việc này... Klein không nhịn được chớp chớp mắt, nghi ngờ mình đã đọc nhầm lời miêu tả.

Hình dung không thuộc về thời đại hiện tại khiến anh trực tiếp liên tưởng đến một trong những tôn danh của mình:

"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này!"

Mình bị treo trên cánh cửa ánh sáng kỳ lạ kia đâu chỉ ba trăm năm... Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, thì có phải mình đã tính là hoàn thành nghi thức, chỉ chờ ăn ma dược cuối cùng? Mảng không gian thần bí phía trên sương mù xám kia thật sự có quan hệ chặt chẽ với con đường "Nhà bói toán"... chẳng lẽ là do "Tính duy nhất" phát triển thành? Klein nhất thời vừa vui vẻ cũng vừa nghiêm túc, bởi vì không biết "món quà" thế này thì sẽ có giá như thế nào.

Phù, bước trở thành Thiên sứ này, thật sự muốn nhảy sang con đường bên cạnh, không đi theo con đường cũ đã được vạch sẵn nữa... Đối với "Quỷ pháp sư" mà nói, chỗ khó lớn nhất trong nghi thức tấn thăng này chính là làm thế nào để sống hơn ba trăm năm, dù sao đây cũng không phải là một con đường nổi tiếng vì sinh mệnh lâu dài... Với cả, rời khỏi hiện thực ba trăm năm thật sự rất dễ khiến người ta phát điên, với "Quỷ pháp sư" luôn nằm ở tuyến đầu của việc nhân cách bị phân liệt mà nói, mối nguy từ khuynh hướng điên cuồng và mất khống chế không hề nhỏ chút nào... Klein nhìn phối phương ma dược của "Học giả cổ đại" kia, trong đầu tuôn ra một loạt suy nghĩ, khó mà ngăn nổi.

Không biết qua bao lâu, anh kết thúc nghi thức, thu dọn vật phẩm tương ứng.

Mà khi anh đi ra bên ngoài vườn hoa, vầng trăng đỏ khổng lồ cùng màn đêm tối đen cũng lần lượt nhạt đi, tan biến từng tấc một.

Sau đó, anh nhìn thấy từng đóa hoa tươi thuộc về mùa thu, thấy ánh mắt trời đang rọi xuống chúng, thấy cô gái tóc vàng đang đợi ở chỗ giữa vườn hoa và tòa nhà.

Trong mắt Audrey lộ ra vẻ vui sướng, khóe miệng bất giác cong lên.

Klein gật đầu với cô, bóng dáng bất thình lình bị ngọn lửa đỏ thẫm bao phủ.

Ở một phía khác của vương hoa, cũng có ngọn lửa giống vậy bốc lên không trung, nhưng không rõ ràng.

Đợi đến khi ánh lửa lụi tàn, hình bóng Hermann Sparrow không thấy đâu nữa, trăng đỏ và màn đêm còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.

Audrey ngây người vài giây, như có điều suy nghĩ thu lại tầm mắt, tiến vào phủ của Tử tước Glelint.

Đợi đến khi cô dẫn theo Susie và người hầu lên xe ngựa rời đi, quay về nhà mình, khi có cơ hội ở một mình, quả nhiên là nhận được lời mời "gặp mặt" của "Thế giới".

...

Bên trong cung điện cổ xưa phía trên sương mù xám.

"Chính nghĩa" Audrey nhìn "Thế giới" Hermann Sparrow, hỏi với vẻ không cấp thiết lắm:

"Mục đích thực sự của Hervin Rambis là gì?"

Từ hành động bình tĩnh ung dung của Hermann Sparrow trước đó, cô đã sớm đoán ra được giải quyết xong Hervin Rambis rồi.

Klein thản nhiên đáp:

"Một là điều tra hành động của Hugh và Furth có người đứng đằng sau sai khiến hay không. Hai là trong quá trình các hoàng tử tỏ vẻ thân thiết với gia đình bá tước Hall, ông ta sẽ thông qua ám thị, khiến cô không gây trở ngại, việc này trên bản chất chính là một lần phân hóa ba giáo hội lớn."

Về phương diện này, Audrey đã từng thảo luận với Ngài "Thế giới" đối diện từ trước, không cần phải tìm kiếm thêm lời giải thích nữa, bèn hỏi tiếp:

"Vậy vì sao một vị Bán Thần như Hervin Rambis lại tự mình tới tìm tôi?"

Klein mỉm cười đáp:

"Nếu muốn qua mắt được thủ vệ do bá tước Hall sắp xếp, thôi miên một vị "Nhà thôi miên" mà không gây ra động tĩnh nào cũng như nắm chắc thành công thì danh sách 5 cũng chưa chắc đã làm được. Cho nên trực tiếp cử một vị Bán Thần đến là lựa chọn thỏa đáng nhất, mà cô đã biết Hervin Rambis, cũng từng tiếp xúc với ông ta, từ đó cũng sẽ ít đề phòng ông ta nhất."

"Thẳng thắn mà nói, nếu không phải cô đủ cẩn thận, hơn nữa còn có sự giúp đỡ không bị phát hiện từ Susie, thì cả chuyện này sẽ được tiến hành thuận lợi cho đến thứ hai tuần sau, mà tôi với cô đều không hề phát hiện ra."

"Chính nghĩa" Audrey không đeo chiếc mặt nạ quá dày, cảm xúc có hơi phức tạp, nửa cười nửa than thở:

"Thì ra tôi đã lợi hại đến vậy..."

Phải là một vị Bán Thần mới có thể nắm chắc đối phó thành công.

"Còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của tôi. Không ngờ cô có thể thôi miên được một vị Bán Thần, một vị Bán Thần am hiểu thôi miên."

Audrey bất giác cong môi, nở nụ cười:

"Chủ yếu là dựa vào bùa chú "Kẻ ăn cắp vận mệnh" mà anh đưa, dường như ma dược "Nhà thôi miên" của tôi cũng vì vậy mà tiêu hóa hoàn toàn rồi..."

Tiêu hoá hoàn toàn rồi? Có thể hiểu được, đây chính là do thôi miên Bán Thần mà ra mặc dù có công lao của bùa chú “Kẻ ăn cắp vận mệnh”, nhưng nó chỉ hỗ trợ mở ra cánh cửa thể tâm trí, việc sửa đổi và gieo trồng ý thức sau đó vẫn cần mình tự xử lý, không cẩn thận sẽ kích thích sự bài xích mãnh liệt, dẫn đến việc xuất hiện kết quả thất bại... Cật lực đóng vai tất nhiên sẽ khiến quá trình tiêu hóa tăng tốc... Klein khẽ gật đầu, nói với giọng mang mấy phần tán thưởng:

“Đây là một chuyện tốt, với cục diện hiện tại, thì lại càng tốt.”

Audrey biết rõ ngài “Thế Giới” nói vậy là có ý gì, trong lúc cơn bão của George III và “Thiên sứ không tưởng” Adam đang càn quét đến, cho dù cô chỉ đứng ở ngoài rìa cũng cảm nhận được sự yếu ớt và bất lực của bản thân, nôn nóng muốn tăng thực lực của mình lên.

Cô “ừm” một tiếng, nói:

“Ta sẽ giục “Mặt trời” đưa ra điều kiện, hoàn thành giao dịch, mau chóng tăng lên danh sách 5, đến lúc đó, hi vọng có thể nhận được sự phù hộ của ngài “Kẻ Khờ”, giữ được tỉnh táo trong giấc mộng.”

Klein đã sớm có chuẩn bị với việc này, mỉm cười nói:

“Kỳ thực cô không cần chờ đợi lâu đến vậy, sớm nhất là ngày mai, chậm nhất là thứ sáu, tôi có thể bán cho cô một phần đặc tính phi phàm “Hành giả giấc mơ”.”

Bởi vì đây là cuộc trao đổi riêng tư, Klein vẫn chưa đóng vai “Thế giới” cũng như gắng sức để tiếng nói khàn khàn, chỉ hơi có vẻ khép mình.

"Thật sao?" Hai mắt Audrey mở to, không che giấu vẻ vui mừng của mình.

Klein gật đầu nói:

"Đặc tính phi phàm này thực ra là lấy từ Hervin Rambis. Giá chữ thập mà Ngài "Kẻ Khờ" mới lấy được kia có thể khiến đặc tính phi phàm trực tiếp phân tách ra."

Anh nói rất giản lược, không miêu tả quy trình cụ thể, cũng không giải thích quá nhiều, vẫn giữ vài phần lạnh lùng đặc hữu của Hermann Sparrow.

"Vậy à..." Audrey bỗng nhoẻn miệng, nở nụ cười tươi, đặt tay lên ngực nói: "Ca ngợi ngài "Kẻ Khờ"! Cùng với, cảm ơn anh, ngài "Thế giới"."