Chương 1330
Cô muốn nói là, Hervin Rambis là một vị Bán Thần chân chính, nhưng tính từ lúc mình và Furth tiến vào tòa giáo đường này mới qua chưa đến mười phút, ông ta đã bị Hermann Sparrow giải quyết.
Đều là Thánh giả, thế mà lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
"Có lẽ có Thiên sứ chúc phúc..." Furth kết hợp với kinh nghiệm từ những sự kiện siêu phàm và sáng tác tiểu thuyết, mù mờ đưa ra suy đoán.
Bởi vì sảnh cầu nguyện quá tối tăm yên tĩnh, không thích hợp để trao đổi, Hugh không trực tiếp đáp lại Furth, gật đầu rồi đứng lên, đi ra ngoài.
Hai người sóng vai rời khỏi khu vực cầu nguyện, sau khi đến gần cổng, Hugh mới thở hắt ra:
"Hi vọng có một ngày tớ cũng lợi hại như thế..."
"Thỉnh thoảng tớ cũng nghĩ vậy." Furth mỉm cười nói: "Ôi, bất kể thế nào, cậu cũng đã tính là hoàn thành điều tra rồi đúng không? Tuy cái gọi là bí mật kia chắc chắn còn khá nhiều chỗ đáng để khai quật, nhưng đại thể là việc như thế nào đã có đường nét tương đối rõ ràng rồi."
Hugh nhìn cánh cửa lớn phía trước, thất thần suy nghĩ mấy giây:
"Nhưng việc này có ý nghĩa gì chứ? Tớ không thể làm được chuyện gì từ nó cả, một chuyện cũng không."
"Không không, nếu chỉ nói về kẻ địch thì thân phận của vị kia cũng không tính là cao quý lắm, ít nhất chúng ta có thể nhìn thẳng vào." Furth nghiêm túc trấn an bạn thân: "Đợi đến khi cậu đạt được biến chất, cậu sẽ phát hiện ra mình có năng lực tham gia vào chuyện này, ít nhất là tham gia vào một phần không liên quan đến tầng lớp cao hơn."
Furth đã tham gia vào hội Tarot lâu hơn Hugh rất nhiều, cô đã từng chứng kiến một số việc mà ngài "Kẻ Khờ" mưu tính, ngài đã thông qua quyến giả của mình và thành viên hội Tarot, phá hủy kế hoạch giáng trần của "Tạo vật chủ chân thật", vạch trần bí mật của Bansi, chiếm được một phần quyền lực của lĩnh vực "Gió bão", nhúng tay vào quá trình thu lại "0-08", so với các Thiên sứ, Vua Thiên Sứ, thậm chí là Chân thần liên quan đến những chuyện này, thì kẻ địch lần này chỉ là quốc vương George III, quả thực không tính là gì.
Hugh chậm rãi đi tới cửa, im lặng một hồi rồi nói:
"Tớ hiểu ý cậu."
"Tiếp theo chúng ta quay về khu đông, không cần chuyển nhà gấp. Đợi đến khi tớ lấy được phối phương ma dược "Thẩm Phán", rồi chúng ta sẽ trốn hẳn đi. Tớ nghĩ sau chuyện ngày hôm nay, chắc là họ không dám mạo hiểm điều tra chúng ta nữa."
"Chắc chắn rồi, họ chỉ là cái bóng trốn ở trong bóng tối, không thể thấy ánh mặt trời." Furth vội vàng hùa theo một câu, rồi cảm thán nói: "Tớ chỉ hi vọng trước khi chuyển nhà lần nữa, hồi âm của thầy sẽ được chuyển tới."
Hugh giơ tay giữ lấy mái tóc vàng của mình, vừa cất bước ra khỏi cổng giáo đường, vừa nghiêm túc nói:
"Đợi đến khi lấy được phối phương, tớ sẽ mua chiếc khuya áo kia, cố gắng tăng cấp thật nhanh."
"Không tệ, lấy lại ý chí chiến đấu thôi." Furth thấy thế, mỉm cười trêu chọc một câu.
Hugh không nói nữa, tiếp tục bước về phía trước với nét mặt nghiêm túc.
Được hơn chục bước, cô đột nhiên dừng lại, nói mà không quay đầu:
"Tiền của tớ hẳn là, hẳn là không đủ mua chiếc khuya áo kia. Đến lúc đó, đến lúc đó cậu cho tớ mượn một ít nhé..."
"Tớ chắc chắn sẽ trả lại."
Furth sửng sốt một giây, lập tức bật cười:
"Được."
"Nếu tớ đoán không nhầm, thì đồ tiếp theo của tớ hẳn là có thể lấy được từ chỗ thầy."
...
Giữa trưa thứ năm, Klein lấy cớ nghỉ ngơi quay lại phòng ngủ chính, bước vào phòng tắm, đi nghịch bốn bước lên phía trên sương mù xám.
Anh cho rằng lọ thủy tinh đựng "ma dược" kia hẳn là đã hoàn thành hấp thụ.
Ngồi vào chiếc ghế cao thuộc về "Kẻ Khờ", Klein vẫy tay một cái, giải trừ cách ly, gọi mục tiêu đến trước mặt.
Lọ thủy tinh trong suốt đã nhuộm một màu hơi tối, bên ngoài có thêm những ô lưới mắt cáo, tỏa ra ánh sáng nhạt, rất có khí chất của tác phẩm nghệ thuật.
Bên trong nó trống rỗng, nửa giọt ma dược cũng không còn, chỗ miệng lọ tương đối rộng bị phủ bởi một lớp sương mù có hào quang lập lòe, khiến tầm mắt Klein chú ý vào đó, còn có cảm giác bị hấp thu.
Chỉ chớp mắt, trong lọ truyền ra một giọng nói:
"Bỏ vào một trăm đồng vàng, có thể thực hiện một nguyện vọng..."
"Bỏ vào một trăm đồng vàng, có thể thực hiện một nguyện vọng..."
Cái này học của ai vậy... Không thể không nói, lời nói đơn điệu lặp đi lặp lại này quả thật rất có ích cho việc thôi miên... Thật sự ném vào một trăm đồng vàng sẽ tương đương với việc tự động mở cánh cửa thể tâm trí, bị cái lọ này thao túng, trở thành nô lệ của nó... Klein phân tích qua loa rồi gọi "Chữ thập vô ám" tới, mượn áp lực từ sương mù xám ép nó cắm vào trong miệng lọ.
"Thứ ma quỷ nhà ngươi!" Giọng nói trong cái lọ kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó bị sương mù xám ngăn trở.
Xử lý xong bình thủy tinh dị biến, Klein lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng ra, ấn mở rồi liếc nhìn, nắm chắc thời gian hiện tại.
Sau ba tiếng đồng hồ nữa anh phải đến đây, tách "Chữ thập vô ám" và "Chiếc bình nô dịch" ra, chỉ khi làm vậy, mới có thể nhận được đặc tính phi phàm "Thầy thao túng" đơn độc, chứ không phải là hỗn hợp toàn bộ đặc tính của các danh sách trước.
"Có cảm giác như đang làm thí nghiệm..." Klein khẽ gật đầu, cất đồng hồ bỏ túi đi, quay trở về thế giới hiện thực, bắt đầu thực sự ngủ trưa.
Đến bốn giờ chiều, người hầu nam Enyuni gõ cửa phòng chủ nhân dưới cái nhìn chăm chú của quản gia Walter.
"Chuyện gì?" Dwayne Dantes mặc áo ngủ, day thái dương, mở cửa phòng hỏi.
Enyuni cúi người chào:
"Thưa ngài, buổi tối hôm trước ngài đã chấp nhận lời mời đến tiệc trà chiều của phu nhân Liana, vào ngày hôm nay."
"Được, cho tôi mười lăm phút chuẩn bị." Klein nhìn về phía quản gia Walter.
Sau đó, anh lệnh cho người hầu nam Enyuni:
"Cậu vào đây thay quần áo giúp tôi."
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình và bí ngẫu, Klein thao túng bí ngẫu lấy quần áo phù hợp với tiệc trà chiều, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Qua khoảng mười phút, anh thắt nơ, mặc áo khoác xong, đi nghịch bốn bước ngay tại chỗ, bước lên phía trên sương mù xám.
Từ lần trước anh vào đây đến bây giờ vừa vặn trôi qua ba tiếng đồng hồ.
"Chữ thập vô ám" và lọ thủy tinh biến dị bị sức mạnh của sương mù xám ép chặt vào nhau đặt ở phía trên cùng bàn dài đồng xanh đã mất đi ô lưới mắt cáo vốn giăng kín bên ngoài và cảm giác lập lòe ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang từ một tác phẩm nghệ thuật bỗng chốc trở thành đồ dùng hàng ngày thường thấy ở vỉa hè.
Mà ở dưới đáy chiếc lọ thủy tinh này đã phân tách ra một lượng lớn màu xám trắng, chúng tự mình di chuyển như có sinh mệnh, hình thành một thứ có hình trái tim cỡ bằng nắm tay trẻ con, bên trên không những chi chít nếp gấp và còn nứt ra từng khe nứt như con mắt. Những hoa văn, biểu trưng và phù hiệu phức tạp, hình khối, từ bên trong vươn ra ngoài, xuyên vào hư không này gần như đồng nhất với đặc tính phi phàm của Hervin Rambis mà Klein nhìn thấy khi nhận được.
Song vẫn có chút khác nhau... Klein cởi bỏ sự áp chế của sương mù xám, lấy "Chữ thập vô ám" ra khỏi miệng lọ.
Có bước này, vật phẩm phân tách ra mới hoàn toàn tách khỏi lọ thủy tinh biến dị kia, trở nên hoàn chỉnh và độc lập.