← Quay lại trang sách

Chương 1335 Bí mật bị che giấu (1)

Điều này có chỗ nào đó tương tự với thuỷ tổ Lilith của Huyết tộc trong truyền thuyết, thần thoại của thành Bạc Trắng và "Ánh Trăng Nguyên Thủy" mà Emlyn từng nói qua... Quả nhiên, "Dục vọng mẫu thụ" đã nắm giữ một phần quyền lực của "Ánh trăng", cũng lây nhiễm nó đến mức vô cùng tà ma, còn tà ma hơn cả nguyên bản... Klein đang định trao đổi vị trí với bí ngẫu, tiến vào phạm vi trăng đỏ chiếu rọi, đưa tiểu thư Sharon "Truyền tống" rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm vui sướng khó mà diễn tả bằng lời.

Đó là niềm vui sướng sau đêm tối dài đằng đằng, trong màn sương ban mai, nhìn thấy trong vườn hoa nhà mình có một đóa hoa đang chậm rãi nở rộ. Đó là niềm khoan khoái khi rời khỏi thành phố lớn, ra ngoại ô, hít thở không khí trong lành tươi mới ở trong rừng cây sau cơn mưa, nhìn thấy nấm đang mọc lên. Đó là niềm hân hoan khi vạn vật sinh sôi, sinh mệnh mới ra đời.

Những sợi lông màu trắng mọc ra trên đôi cánh dơi khổng lồ bao trùm xung quanh kia rụng hết xuống, cái bụng hơi nhô lên của Bá tước Mistral đã trở lại bình thường, Sharon đang cầm "Vương miện mặt trăng đỏ thẫm" khổ sở chống đỡ, trong đôi mắt cũng đã nhẹ nhõm khá nhiều.

Ngay sau đó, vầng "trăng đỏ" trong nhà hàng nhanh chóng tối xuống, giống như bị ai hút mất một lượng lớn ánh sáng.

Rối cuộc, vầng "trăng đỏ" hoàn toàn biến mất, tất cả trở lại bình thường.

Vị Công tước Olmer của Huyết tộc kia đã ra tay? Klein như có điều suy nghĩ gật đầu, tiếp tục trốn trong bóng đêm.

Mistral thì thu lại vẻ mặt giận dữ, nhìn về phía nhà hàng phía dưới, trầm giọng nói:

"Dường như mục tiêu đã có phát hiện từ trước..."

"Nhưng cũng chỉ mới thôi." Sharon kết hợp tình hình ở hiện trường và gợi ý nhận được từ linh giới, đưa ra đáp án của mình.

Đôi mắt của Mistral để lộ ra ánh sáng nhạt kỳ dị, quan sát và phân tích vài giây rồi nói:

"Có lẽ đúng vào lúc chúng ta tới đây, thì người ở nơi này cũng đồng thời rời đi, để lại con rối kỳ quái trong ly rượu vang kia."

"Cái bẫy này trông không giống như được chuẩn bị từ trước, mà giống như giữa chừng mới bố trí hơn..."

Nói tới đây, Mistral nhìn về phía Sharon:

"Vì sao bọn họ lại kịp thời nhận ra nguy hiểm như vậy?"

Sharon mang theo vẻ mặt trầm tĩnh, đáp lại với ngữ điệu không thay đổi:

"Không phải vì "Dục vọng mẫu thụ"."

Vị Tà Thần này còn chưa thể rót quá nhiều sức mạnh vào trong hiện thực, khó mà làm ra dự báo nguy hiểm từ trước.

Bá tước Huyết tộc Mistral hơi nhíu mày, tuy không bằng lòng thừa nhận lắm nhưng vẫn phải nói với vẻ khá thành thật:

"Lúc trước hẳn là cũng không bị lộ tin tức."

Bởi vì nếu vậy thì Bán Thần của Học phái Hoa Hồng đã có đủ thời gian để dựa vào lời hồi đáp của "Cây mẹ dục vọng" và "Nghiệt thần" Siea để thiết lập một cạm bẫy nguy hiểm hơn, đáng sợ hơn, chứ không phải là loại Thiên sứ có thể tiện tay giải quyết này.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Mistral nói cạm bẫy giống như được bày bố tạm thời, hơn nữa nhìn còn có vẻ gấp gáp.

Điều này cũng đủ chứng minh rằng không có nội gián, dù sao những người đã biết về kế hoạch hành động lúc trước cũng chính là những vị tham dự hôm nay, nếu muốn tiết lộ tin tức thì đã làm từ sớm rồi, trừ phi có ai giữa chừng thay đổi ý định, hoặc là muốn lợi dụng thời gian gấp rút lấy được nhiều lợi ích hơn, mà những khả năng đó đều sẽ để lại dấu vết rõ ràng.

Sharon đội mũ mềm màu đen vẫn nhìn về phía nhà hàng đã mất nóc kia, lặng lẽ một lát rồi nói:

"Có lẽ là cách thức phát hiện ra nguy hiểm khác."

Vì hành động lần này, Huyết tộc đã sử dụng một vật phong ấn, nó có thể quấy nhiễu linh cảm nguy hiểm của cả ác ma, càng đừng nói đến mấy thứ như linh tính, trực giác.

"Có lẽ vậy..." Mistral cũng không nghĩ ra được cách giải thích tốt hơn.

Lúc này, trong căn phòng ở tầng hai của nhà hàng, ngoại trừ rượu vang và hình nhân nhỏ kỳ quái ở trong ly kia đã bốc hơi biến mất, thì tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn không hư hại gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sharon và Mistral vốn định dùng cách bói toán để tìm đáp án của vấn đề, quay trở lại thời điểm trước khi nơi này bị tập kích để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện giờ họ không thể làm vậy nữa. Bởi vì toàn bộ khu vực xung quanh đã bị vầng "trăng đỏ" kia chiếu rọi, chẳng khác nào đã tiếp nhận lễ rửa tội của "Cây mẹ dục vọng", bói toán rất dễ dẫn đến vị Tà Thần này, kết quả khó mà tưởng tượng nổi.

Không đợi Sharon lên tiếng, Mistral đã lặng lẽ hít vào một hơi, nói:

"Chuyện gì cũng tồn tại nhân tố ngoài ý muốn, không thể nào thành công một trăm phần trăm được. Hôm nay đến đây thôi, còn nán lại thêm nữa rất có khả năng sẽ bị các thế lực chính phủ phát giác ra điều dị thường."

Hắn vừa dứt lời, các sợi xích màu đen treo nóc nhà lên giữa không trung chợt mờ đi và tan vào hư vô.

Nóc nhà một lần nữa hạ xuống, đậy lên tầng hai của nhà hàng, trông không khác gì lúc trước.

Đương nhiên, thời điểm mưa to gió lớn, nơi này chắc chắn sẽ xuất hiện hiện tượng dột nước, nếu gặp bão lớn thì toàn bộ nóc nhà sẽ bị hất bay một lần nữa.

Đôi cánh dơi khổng lồ đang bao trùm khu vực xung quanh cũng theo đó mà lùi về bóng đêm, màn mưa phùn tí tách lại một lần nữa phủ lên nơi này.

Klein nấp trong bóng đêm nhìn bóng dáng tiểu thư Sharon mặc váy dài cung điện màu đen nhanh chóng nhạt đi rồi trong suốt, biến mất không thấy đâu nữa, nhìn một cột sương hư ảo bốc lên, vô số con dơi nhỏ xíu bay về các hướng, anh không nhịn được nhíu mày, lặng lẽ lẩm bẩm:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn không đáng sợ, đáng sợ là ngay cả chuyện ngoài ý muốn đó là chuyện gì cũng không biết rõ.

Bất kể ở giai đoạn nào, điều không biết luôn luôn khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, bên tai Klein đột nhiên vang lên một giọng nói ngắt quãng không liên tục:

"Rốt cuộc..." "Đã...." "Xảy ra..." "Chuyện gì..."

Klein nghiêng đầu, phát hiện tiểu thư tín sứ không biết đi ra khỏi linh giới từ bao giờ, đang đứng sóng vai với mình.

Bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ được xách trong tay cô đồng loạt nhìn về nhà hàng kia.

"... Cô có thể nhìn thấy tình huống trước đó không?" Klein cân nhắc hỏi.

Sau khi con đường "Dị chủng" đến giai đoạn "Oan hồn", có thể tự do ra vào linh giới, trực tiếp nhận được gợi ý từ đó, bất kể là trực giác linh tính, hay là bói đoán tiên tri, đều trở nên khá lợi hại, chắc chắn cũng không hề kém Thiên sứ danh sách 2 ở khoản này, cho nên Klein mới hỏi câu vừa rồi.

Bốn cái đầu trong tay Reinette Tincole cùng lắc lư, mở miệng nói:

"Không thể."

Klein như có điều suy nghĩ, gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, thao túng bí ngẫu rời khỏi khu vực này.

...

"Việc này kết thúc rồi..." Emlyn White nôn khan một trận, vuốt ve chiếc nhẫn có khảm đá quý màu lam sẫm, kinh ngạc lẩm bẩm.

Anh ta thông qua chiếc nhẫn "Lời thề hoa hồng" cảm nhận được sự uể oải, nỗi phẫn nộ và sự kiềm chế không muốn nổi cáu với cô gái và không muốn giận chó đánh mèo người khác, bước đầu phán đoán rằng vì một chuyện ngoài ý muốn nào đó mà kế hoạch đã thất bại.

"Kết thúc rồi?" Nghe anh ta nói, Maric ở đối diện cũng ngạc nhiên.

Vừa rồi thật ra hắn đã muốn hỏi vì sao Emlyn White đột nhiên lại buồn nôn, vẻ mặt nhăn nhó đến một mức độ nhất định, nhưng cuối cùng đã tiết chế được dục vọng tò mò của mình một cách rất tốt, kiềm chế được bốc đồng tương ứng.