Chương 1338 Giấc mơ của ai (2)
Từ đó xem ra, bên trong các hành vi tiếng sét ái tình có lẽ cũng ẩn chứa vài vụ là thành quả của việc "sửa chữa giấc mơ"... Ồ, trong rất nhiều tiểu thuyết bán chạy, nữ chính vì thường xuyên mơ thấy một bóng hình nào đó và hết lần nọ đến lần kia có những kỷ niệm lãng mạn tươi đẹp với anh ta, cho nên sau khi nhìn thấy nam chính tương tự với người trong mộng, là lập tức chìm đắm vào tình yêu không dứt ra được, ừm... Audrey nhớ lại mấy cuốn tiểu thuyết đã từng đọc, nhất thời cảm thấy buồn cười.
Với cô mà nói, bất kể là "dẫn đường" hay "sửa chữa", thì so với "thôi miên" đều không nâng cao về bản chất, nhưng có một năng lực phi phàm mà cô yêu thích hơn, đó chính là "Xuyên qua giấc mơ".
Việc này có thể khiến cơ thể của cô trống rỗng, giống như biến thành tinh linh giấc mơ hoặc là hành giả giấc mơ, không những có thể trực tiếp lẻn vào giấc mơ của người khác, hơn nữa còn có thể từ giấc mơ này nhảy sang giấc mơ khác, dùng cách đó thể hoàn thành "thoáng hiện" trên ý nghĩa vật lý.
Hạn chế của năng lực xuyên qua này là giữa hai giấc mơ không được cách nhau quá năm trăm mét, hơn nữa phải thuộc về sinh vật có trí tuệ.
Trong hoàn cảnh đặc biệt, việc này có thể che giấu bản thân một cách hữu hiệu... Ồ, vì sao Hervin Rambis không trực tiếp thông qua việc "sửa chữa giấc mơ" để ảnh hưởng tới mình? Bởi vì nơi này có sự bảo hộ của giáo hội? Con đường "Đêm tối" cũng am hiểu lĩnh vực giấc mơ... Audrey như có điều suy nghĩ, bắt đầu thu linh tính lại.
...
Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.
Bên cạnh chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ kia, Klein và Leonard ngồi chênh chếch nhau cách mấy cái ghế.
"Vì sao lại đột nhiên tìm tôi?" Leonard dựa vào lưng ghế phía sau, tư thế ngồi khá uể oải.
Bất kể thế nào, anh ta vẫn luôn nhớ rõ nơi này thuộc về ngài "Kẻ Khờ", không dám tỏ ra quá tùy tiện.
Klein liếc mắt nhìn Leonard, nói:
"Có chuyện cần anh hỗ trợ."
"Cần tôi hỗ trợ?" Leonard chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Ý anh là chỉ Pares?"
Anh ta cảm thấy mình không thể giúp đỡ được điều gì cho Klein đã trở thành Bán Thần.
"Anh khá là rõ vị trí của mình đấy." Klein bật cười một tiếng: "Nhưng lần này quả thật là tìm anh, chủ yếu liên quan đến vài giấc mơ."
"Giấc mơ..." Leonard như hiểu ra, lập tức cảm thấy nghi hoặc và buồn cười nói: "Klein, hình như anh đã có chút thay đổi rồi. Ý tôi là anh trở nên giống trước hơn, không phải lúc nào cũng đeo gương mặt u ám kia nữa."
Không đợi Klein đáp lại, anh ta chỉnh lại mái tóc hư ảo hơi bù xù của mình, mỉm cười nói:
"Như vậy cũng tốt, ừm, giấc mơ thì tôi cũng khá là am hiểm. Giấc mơ của ai?"
Klein thản nhiên đáp lại:
"Một binh sĩ của Ruen cách đây hơn trăm năm, một vị quý tộc ở kỷ đệ tứ, một vị khổ tu sĩ ở kỷ đệ tam, một vị Người khổng lồ và một vị tinh linh kỷ đệ nhị."
"Cái gì?" Đôi mắt màu lục của Leonard hiện lên vẻ mờ mịt, anh ta lập tức hỏi lại, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Chưa nói đến tinh linh và Người khổng lồ ở kỷ đệ nhị, cho dù là quý tộc ở kỷ đệ tứ cũng phải lựa chọn con đường phi phàm riêng, hơn nữa phải trở thành Thánh giả mới có khả năng sống đến bây giờ!
Chắc hẳn không có khả năng ngoại trừ binh sĩ Ruen kia, tất cả đều đã thành Thiên sứ! Tiến vào giấc mơ của Thiên sứ... Vẫn nên, vẫn nên tìm ông cụ thì hơn... Chỉ chớp mắt suy nghĩ đã quay cuồng trong đầu Leonard, hệt như đi vào trong giấc mộng.
Klein liếc nhìn Leonard một cái, cười nói:
"Những mục tiêu này đều chưa thành Bán Thần, chỉ là vì sự ảnh hưởng nào đó mà còn "sống" đến bây giờ. Đó cũng là bí mật mà tôi muốn thông qua với thăm dò giấc mơ để khám phá ra."
Anh cố ý nhấn mạnh vào chữ "sống".
Không đợi Leonard đáp lại, Klein đã tiếp tục nói vấn đề của mình:
"Vị quý tộc kỷ đệ tứ kia chính là thành viên của gia tộc Zoroaster, anh có thể dựa vào giấc mơ của ông ta mà hiểu biết thêm về Pares Zoroaster."
Hậu duệ của ông cụ... Trong lòng Leonard chợt dao động, càng thêm chờ mong đối với đề nghị này của Klein.
Tuy anh ta và Pares Zoroaster sống chung cũng coi như vui vẻ, và dần dần có sự tín nhiệm nhất định đối với vị Thiên sứ này, nhưng trong lòng vẫn luôn ôm sự cảnh giác cơ bản nhất, dù sao đó cũng là một người ngoài, hơn nữa lại đang ở trong cơ thể mình.
"Tạm thời đừng nhắc chuyện này với Pares Zoroaster." Lúc này, Klein lại bồi thêm một câu.
Trong nhận thức của anh, tôi là kẻ không đáng tin vậy sao? Leonard thầm lẩm bẩm mộ câu, tức giận đáp lại:
"Không cần nhắc."
Klein thấy Leonard đồng ý, mới cười nói:
"Sau khi anh trở về lấy mấy giọt máu đưa cho tôi, đây là thứ cần thiết để chuẩn bị cho việc thăm dò giấc mơ."
Anh không nói cụ thể về vấn đề Leonard đưa máu cho mình bằng cách nào, dù sao hiện giờ anh ta cũng đang nắm giữ ít nhất là hai cách, một là hiến tế cho ngài "Kẻ Khờ", nhờ ngài ấy ban cho "Thế giới", hai là triệu hồi vị tín sứ lai lịch thần bí kia, bỏ máu vào trong lọ, giao cùng thư cho cô ấy.
"Máu..." Leonard theo bản năng lặp lại từ này.
Trong thần bí học, máu của bản thân là một sự vật khá quan trọng cũng như khá mấu chốt, tốt nhất là đừng dễ dàng giao cho người khác, nếu không ngay cả việc mình chết thế nào cũng không biết được. Mà đôi khi, cái chết còn không phải là kết cục đáng sợ nhất.
Sau khi do dự một chút, Leonard gật đầu nói:
"Khi nào thì bắt đầu thăm dò?"
Klein đáp lại như đã có chuẩn bị từ sớm:
"Đêm chủ nhật, gần lúc rạng sáng."
Anh cho tiểu thư "Chính Nghĩa" có thời gian thu lại linh tính, nắm giữ năng lực.
"Được." Leonard không nói thêm gì nữa.
Tiếp đó, Klein nghiêm túc nói về kỹ xảo của nghệ thuật trò chuyện, tiện cho việc người bạn học thi sĩ sau khi trở về sẽ lấy cớ qua mặt ông cụ.
Vừa quay về thế giới hiện thực, Leonard còn đang cân nhắc ngôn từ, trong đầu đã vang lên giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster:
"Vị đồng nghiệp cũ kia tìm cậu có việc gì? Có chuyện gì không thể viết thư dặn dò rõ ràng sao?"
Leonard điều chỉnh tư thế ngồi, bật cười nói:
"Anh ta sợ viết thư sẽ lộ bí mật, dù sao cũng có khả năng liên quan đến vị kia."
Đương nhiên, Klein chủ yếu là đề phòng ông, tôi đọc được thì chẳng khác nào ông cũng đọc được... Vừa dứt lời, Leonard đã lẩm bẩm thêm một câu trong lòng.
"Vị kia..." Pares Zoroaster dường như biết rõ anh ta đang ám chỉ ai.
"Ừm." Leonard cầm lấy cái ly trên bàn, uống một hớp bia mạch nha, nói: "Anh ta đã tìm được vị khổ tu sĩ kỷ đệ tam kia, hi vọng có thể thông qua việc thăm dò giấc mơ nhìn thấy lịch sử của thời kỳ đó."
Những gì Leonard nói đều là sự thật, nhưng chỉ có một phần, đây là kỹ xảo trọng điểm mà Klein vừa dạy.
"Khổ tu sĩ kỷ đệ tam, còn sống?" Pares Zoroaster hơi kinh ngạc hỏi lại.
Đương nhiên ông ta cũng không kinh ngạc lắm, dù sao với cấp bậc với ông ta, cho dù không nắm giữ đến một trăm cách thức khiến người ta sống sót từ kỷ đệ tam đến giờ, thì năm sáu cách cũng vẫn có thể, tiện tay nhất là đánh cắp thời gian hoặc nên nói là sinh mạng của người khác cho mục tiêu.
"Hẳn là còn sống, nhưng trạng thái rất đặc thù." Leonard nói ra tình huống mà mình biết.
Pares Zoroaster im lặng hai giây, bật cười nói:
"Vậy sao? Thế thì tôi chỉ có thể chúc phúc cho hai người đừng nhìn thấy những cảnh tượng không nên thấy trong giấc mơ. Đương nhiên, đồng nghiệp cũ của cậu được một sự tồn tại bí ẩn phù hộ, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi."