← Quay lại trang sách

Chương 1347 Biên niên sử Tinh linh (2)

Shatas, quê hương trong lòng ngươi là ở đâu?"

"Quê hương của tôi?" Shatas lặp lại câu hỏi này, mờ mịt đáp: "Là nơi có vua và hoàng hậu, là cung điện này, nó có thể thông tới cánh rừng rậm mà cha mẹ tôi sinh tồn..."

Lúc nói câu này, cảm xúc của Shatas dần ảm đạm, mất mát, buồn phiền.

Hiển nhiên, cô ta đã bị ký ức tương ứng trong tiềm thức lây nhiễm.

Cô ta tiến vào bản du ký này, rời xa quê hương cũng đã hai ba nghìn năm.

"Cho nên, đối với ngươi mà nói, tây đại lục không tồn tại, nhưng đối với Tinh linh mà nói, đó là một nơi tuyệt đối chân thật." "Nữ hoàng thiên tai" Gohinum bình tĩnh đưa ra câu trả lời cuối cùng.

Shatas không hỏi thêm nữa, vì cô ta đột nhiên nhớ ra hoàng hậu không phải là Tinh linh đời đầu.

Cuộc đối đáp này khiến Klein càng thêm mờ mịt và khó hiểu, cũng may từ kỷ đệ nhị đến kỷ đệ ngũ, tây đại lục đều có cảm giác tồn tại, không liên quan đến bí mật quan trọng của anh. Anh chỉ thuận tiện tìm hiểu một chút, không ôm hi vọng quá lớn.

Sau khi kết thúc việc dẫn dắt tiềm thức Shatas, bởi vì đã sắp đến giữa trưa, xung quanh không có giấc mơ nào khác có thể nhảy đến được, Audrey, Klein và Leonard trực tiếp rời khỏi, xuất hiện trong phòng ngủ của Mobet và Shatas.

Nhìn vị Tử tước kỷ đệ tứ bị Tinh linh quấn chặt lấy, gác cả tay lẫn chân lên người, phải cuộn mình vào một góc của chiếc giường không đối xứng, vẻ mặt Audrey bỗng dịu dàng hơn, giọng nói mang theo chút ý cười:

"Họ bây giờ dường như cũng không tệ..."

"Không không, có một bà vợ bạo lực, thẳng thắn, trí tưởng tượng bay xa, lại có gan hành động như vậy, quả thực rất đáng sợ! Cũng chỉ có người như Mobet mới thích và hưởng thụ thôi..." Leonard không có tài hoa nhưng lại có khuynh hướng tự do của thi sĩ đút hai tay vào túi quần, nghiêm túc lắc đầu nói.

Nói đến đây, anh ta như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng thì thầm:

"Ngược lại mà nói, một "tên trộm" có thâm niên quả thật cũng cần loại hình phụ nữ như Shatas mới có thể quản lý được, ừm... Không biết những người khác trong gia tộc ông cụ thích người khác phái thế nào..."

"Ôi, họ cũng không cần chúng ta hâm mộ hay phản đối, đây là cách chung sống của họ. Đại đế Russell từng có bài thơ viết rằng sinh mệnh thật đáng quý, nhưng tình yêu còn đáng giá hơn..." (Trích bài thơ Tự do và tình ái của Sándor Petöfi)

Klein nghe hai người thảo luận, há miệng ra, rồi ngậm lại, không nói thật ra Shatas và Mobet đã chết rồi, mãi cho đến thời khắc lìa đời mới chính thức cảm nhận được tình yêu của nhau, người đang sống ở nơi này chỉ là thể phục chế được sáng tạo ra trong sách thôi.

Sau khi rời khỏi gia đình của đôi vợ chồng này, một hàng ba người đi thẳng đến tiệm rèn của Grossel.

Trên đường, lúc đi ngang qua một con phố, Klein nhìn thấy "Ronzel được gọi là "Nhà triết học", "Chính nghĩa" Audrey cũng liếc mắt đã nhận ra đối phương là người Ruen.

"Đó là vị binh sĩ hơn một trăm năm trước kia?" Audrey đi chậm lại, lên tiếng hỏi.

Klein nghĩ đến nỗi nhớ nhà của Ronzel, nghĩ đến việc mình đã đặt tro cốt của anh ta vào trong nghĩa trang Backlund, sau khi im lặng hai giây, anh khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy."

Ngài "Thế giới" có chút hoài cảm... Anh ấy giống như một dòng sông lớn bề ngoài yên ả, nhưng bên dưới lại ẩn chứa rất nhiều dòng chảy xiết và xoáy nước... Audrey khẽ gật đầu:

"Có thể đi vào giấc mơ của anh ta không? Tôi muốn lấy được phối phương ma dược của "Thẩm Phán" và "Kỵ sĩ trừng phạt"."

"Không thành vấn đề." Klein trả lời, tiện thể liếc nhìn Leonard.

Leonard vẫn đút hai tay vào túi, chỉ là đôi mắt bất chợt sâu hơn.

Ronzel ngồi trên ghế bên đường theo đó chìm vào giấc ngủ say.

Ngay sau đó, ba người xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.

Đây là một thành phố sầm uất, có nhiều nhà cửa kết cấu bằng gỗ, người đi đường qua lại hầu như đều là người Ruen.

Ronzel tóc đen mắt lam đứng ở bên ngoài một căn nhà, chỉ dám nhìn từ đằng xa, mãi cho đến khi một người phụ nữ mặc chiếc váy dài cũ kỹ từ bên trong đi ra, anh ta mới kích động tiến lên đón, dang hai tay định ôm lấy đối phương.

Cái ôm của anh ta xuyên qua người phụ nữ kia, hai người không hề chạm vào nhau.

Ronzel đứng im bất động tại chỗ, đờ đẫn gọi một tiếng:

"Mẹ ơi..."

Audrey định trực tiếp dẫn dắt giấc mơ, yên lặng nhìn xong cảnh tượng này, sau đó quan sát bốn phía, phát hiện ra chiếc đồng hồ lớn mang tính ký hiệu kia.

"Backlund..." Audrey mím môi, nghiêng đầu liếc nhìn Klein, hỏi: "Họ không thể rời khỏi thế giới trong sách sao?"

"Thời gian đã qua rất lâu rồi. Nếu họ rời khỏi đây sẽ già cả, chết đi, thậm chí là tan biến." Giọng nói của Klein như một con sông đang lặng lẽ dậy sóng: "Tôi đã đưa một thứ của Ronzel về Backlund."

Việc này... là "Người quan sát", Audrey nhạy bén nhận ra ẩn sau những lời nói này là một hiện thực tàn khốc, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài giấc mơ, nơi mà Mobet và Shatas đang ở.

Leonard muốn hỏi là thứ gì, nhưng sau khi nhìn thoáng qua hai bên, lại giữ im lặng.

Tiếp đó, Audrey nghiêm túc dẫn dắt giấc mơ, ngoài việc lấy được hai phối phương ma dược, còn muốn Ronzel về nhà, sống hạnh phúc với cha mẹ, anh chị em anh ta.

Đây là một giấc mộng đẹp.

Sau khi rời khỏi chỗ của Ronzel, Klein, Leonard và Audrey nhanh chóng thấy nhà của Grossel.

Đây là mục tiêu cuối cùng trong lần thăm dò này của họ, sau khi lấy được tin tức trong tiềm thức của Người khổng lồ, họ sẽ từ đó tiến vào biển lớn tiềm thức tập thể của thế giới trong sách, tìm bí mật có thể tồn tại trong quyển sách này.

"Người nào là Grossel?" Trong giấc mơ, Leonard mờ mịt nhìn về phía trước, lên tiếng hỏi.

Nơi đó có một đống lửa trại rất lớn, bên cạnh có hơn mười Người khổng lồ một mắt đồng tử dựng thẳng, làn da màu lam xám vây quanh mà anh ta thấy dáng vẻ không có gì khác nhau.

Thẳng thắn mà nói, không dựa vào năng lực "Người không mặt" thì tôi cũng không phân biệt được... Với mình mà nói, nếu không có sự khác biệt về tuổi tác, kiểu tác, chiều cao, vết sẹo, quần áo, độ trưởng thành thì Người khổng lồ đều có chung một hình dáng... Klein lẩm bẩm hai câu trong lòng, cực kỳ bình tĩnh nghiêng đầu nhìn tiểu thư "Chính Nghĩa", giống như đang nói cô là "Người quan sát", việc này không làm khó được cô.

Audrey giơ tay chỉ một Người khổng lồ đang uống rượu ừng ực, thỉnh thoảng lại rống ầm lên hai tiếng tỏ vẻ tán thưởng.

"Đó chính là Grossel."

Xem ra đang ở trong một tập tục của tộc Người khổng lồ. Hành động để tỏ ý khẳng định và tán thưởng, không phải vỗ tay mà là rống to, giọng rống càng lớn thì mức độ tán thưởng càng cao."

"Những gì mà tiểu thư "Chính Nghĩa" thể hiện lúc này giống hệt như một nhà dân tộc học vậy... Cũng may chỉ là rống to, chứ không phải là ca hát, nếu không thì tiếng ồn sẽ khủng khiếp lắm. Một điều rất rõ ràng rằng Người khổng lồ ở nơi này đều không am hiểu âm luật, tiếng rống vừa rồi chẳng có cảm giác tiết tấu gì cả... Klein khẽ gật đầu, nói với "Chính Nghĩa" Audrey:

"Bắt đầu dẫn dắt đi."

Audrey tiến lên phía trước, Leonard thì lùi về sau, giơ tay phải lên vuốt cằm, nói:

"Anh nói xem, ở kỷ đệ nhị, chủng tộc siêu phàm nào nắm giữ phổ biến đặc tính phi phàm con đường "Đêm tối"?"

"Không phải Ma sói à?" Klein liếc Leonard một cái, nghi ngờ phải chăng người bạn học thi sĩ này bị lây phải bệnh truyền thống của "Kẻ Gác Đêm" - trí nhớ không tốt.

"Tôi biết." Leonard vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, vẻ mặt có chút kỳ quặc: "Vậy chúng sắm vai "Thi sĩ đêm khuya" như thế nào? Hay nên nói, ma dược lúc đó có tên là "Kẻ rít gào đêm khuya"?"