Chương 1350
Thật là đáng sợ... Đây là Người khổng lồ cấp Bán Thần sao?" Đợi đến khi hào quang tan đi, "Chính nghĩa" Audrey nhìn quanh một vòng, cảm khái một câu từ đáy lòng.
Khoảnh khắc này, cô đã hiểu sâu sắc câu nói:
"Không thể nhìn thẳng vào thần!"
Ngay cả cấp bậc Thánh giả, chỉ là hình ảnh Bán Thần còn sót lại trong trí nhớ của người khác, cũng không thể trực tiếp cảm thụ, mà là "nhìn thấy", thì huống hồ là thần linh thực sự?
Leonard cũng coi như có nhiều kinh nghiệm, cười tự giễu:
"Danh sách 4 quả thật là cấp bậc mà sinh mệnh đã thay đổi về chất. Nhưng nỗi sợ hãi vừa rồi cũng chỉ đến thế, còn không mãnh liệt bằng lúc tôi đối diện với một người phụ nữ mang thai."
Bản chất của thi sĩ đều là chém gió sao? Thời điểm đó anh còn có thể khống chế bản thân, mà vừa rồi thì suýt nữa đã sụp đổ... Nhưng nếu Megoos thuận lợi sinh ra đứa bé kia, e rằng chúng ta chỉ liếc nhìn một cái, là sẽ sụp đổ, mất khống chế, trở thành quái vật... Klein vừa mỉa mai Leonard trong lòng, vừa có phần thổn thức vì hồi ức được gợi lại.
"Đó là một vị nữ Bán Thần có thai sao?" Audrey hơi tò mò hỏi.
"Không." Leonard lắc đầu: "Nhưng cô ta mang theo con nối dõi của Tà Thần."
Vậy à... Audrey không hỏi nhiều nữa, bởi vì cô biết rõ cuộc thăm dò mạo hiểm này vẫn chưa kết thúc, lãng phí thời gian là hành vi không nên.
Cô lập tức nhìn về phía Hermann Sparrow đang cầm giá chữ thập màu xanh đồng và lọ kim loại nhỏ, khoác áo gió màu đen, hơi mỉm cười nói:
"Cảm ơn vừa rồi anh đã điều hướng cho cảm quan của chúng tôi."
"À, kế tiếp chúng ta nên đi đâu đây?"
Là một "Người quan sát" có thâm niên, cô thông qua việc so sánh trước sau, không khó nhận ra việc vừa rồi đã được ngài "Thế giới" giúp đỡ.
Klein kiềm chế động tác nhíu mày theo bản năng, nhìn trái nhìn phải rồi nói:
"Trong biển tiềm thức tập thể không có khu trung tâm sao?"
"Không có." Audrey nghiêm túc lắc đầu: "Chỉ cần là nơi có sinh linh thì còn có biển tiềm thức tập thể, không tồn tại chuyện ai cao quý hơn ai. Đại dương hư ảo này sẽ không thực sự nổi sóng, tình huống ở khu vực khác nhau chủ yếu là dựa vào hoàn cảnh xung quanh, chúng tôi gọi là "hiệu ứng lắng đọng". Đơn giản mà nói chính là biển tiềm thức tập thể ở nước Ruen có sự khác nhau rất lớn so với ở Intis, bởi vì thứ mà nó lắng đọng lại chủ yếu là tâm trạng và cảm xúc mãnh liệt qua từng đời người Ruen. Ngược lại điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến dân chúng hai đất nước, khiến họ có khí chất và tính cách khác nhau ở một mức độ nào đó..."
Sau khi giải thích một chút, "Chính nghĩa" Audrey đưa ra kết luận:
"Nếu đã như thế, thì làm sao có một khu vực được công nhận là trung tâm của biển tiềm thức tập thể?"
Klein gật đầu, như có điều suy nghĩ, sau đó hỏi lại một câu:
"Nói cách khác, cô không thể nào đưa ra được đề nghị hữu ích về việc nên đi đâu?"
Ngài "Thế giới" thật thẳng thắn... Nếu đổi lại là một cô gái hoặc quý ngài có tâm linh yếu ớt, thì hiện giờ chắc chắn đã rất ngượng ngùng, cảm thấy bị tổn thương... Audrey nghĩ thầm, cô nhìn vào đôi mắt nâu thẫm đến gần đen kia của "Thế giới" Hermann Sparrow, chúng không hề điên cuồng, lại càng không lạnh lùng, chỉ bình tĩnh và sâu thẳm.
Việc này... Audrey chớp mắt đã hiểu ra, ngài "Thế giới" đang cố tình biểu hiện ra như thế là để mình có thể cảm nhận được đủ loại chi tiết và vấn đề tồn tại trong một lần hành động chung, góp nhặt được nhiều kinh nghiệm hơn.
"Đúng vậy." Cô thản nhiên gật đầu, không hề ngượng ngùng chút nào.
Klein âm thầm gật đầu, sau đó nhìn về phía "Sao" Leonard.
"Đừng nhìn tôi, lĩnh vực của tôi là giấc mơ, chứ không phải ở biển lớn tiềm thức tập thể kỳ quặc này." Leonard lập tức xua tay.
So với tiểu thư "Chính Nghĩa", hành động chung mà anh ta từng tham gia nhiều vô số kể, biết thời điểm không nên cậy tài thì tuyệt đối không được cậy tài.
"Vậy thì hai người đi theo tôi." Klein thu lại tầm mắt, chuyển "Chữ thập vô ám" lại một lần nữa nhuộm màu xanh đồng sang bàn tay đang cầm lọ kim loại nhỏ, lấy ra một đồng vàng.
Keng!
Trong lúc đồng vàng xoay tròn, anh giơ tay bắt lấy, sau đó không hề nhìn kết quả, lập tức phân rõ phương hướng, sải chân bước đi.
Đây là cách bói toán... Audrey chợt ngộ ra.
Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của "Thế giới" Hermann Sparrow, cùng dáng người mặc áo gió màu đen, đội mũ dạ tơ lụa, tay cầm giá chữ thập màu xanh đồng, không hiểu sao lại có cảm giác đối phương giống một thầy truyền giáo.
Leonard lại tự nhiên nhớ lại một chuyện cũ.
Đó là vụ án đầu tiên anh ta hợp tác với Klein tìm kiếm một đứa trẻ bị bắt cóc. Thời điểm đó, cũng là Klein dùng cách "Bói toán" để dẫn đường còn anh ta đi theo bên cạnh.
So với những ngượng nghịu lúc trước, hiện giờ anh ta đã thành thục như thể bước vào thế giới thần bí hơn mười năm rồi... Ôi, thật ra mới qua một năm chứ mấy... Leonard đút hai tay vào túi, hơi cảm khái mà đi theo phía sau Klein.
Audrey liếc nhìn anh ta một cái, nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của đối phương.
Ngài "Sao" và ngài "Thế giới" không những quen biết bình thường ở hiện thực, mà rất có khả năng họ là bạn bè khá thân thiết. Ừm, trong một hai năm gần đây ít có kiểu gặp gỡ này.... Audrey đưa ra phán đoán, đồng thời cũng không đi chậm lại, kết hợp với trí thức từng được học, quan sát chi tiết bốn phía, nhận ra chỗ nào có khả năng tiềm tàng "lốc xoáy", hoặc là "sinh vật có tính nguy hiểm" đang mai phục.
Được sự giúp đỡ của cô, Klein dẫn đường rất thuận lợi, không còn bị bất ngờ như lúc gặp phải dấu ấn của "Người khổng lồ hư ảo" ban nãy.
Lúc thì đi thẳng, khi thì rẽ ngang, không biết qua bao lâu, trước mắt ba người bỗng sáng bừng.
Xuất hiện trước mặt họ là một "cái hố khổng lồ dưới biển sâu", giữa hố có một thành phố cỡ bằng hòn đảo.
Nền của thành phố này màu xám trắng, bên trên dựng hàng loạt cột đá to lớn cao mấy chục thậm chí cả trăm mét. Chúng hoặc đứng đó một mình, hoặc cùng chống đỡ từng tòa cung điện cổ xưa nguy nga. Tổng thể vừa kỳ dị vừa rộng lớn, không giống kiến trúc do sinh vật bình thường có thể tạo ra được.
Audrey tuy không biết thành phố này, nhưng trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ:
"Thành phố kỳ tích, Livihed..."
Livihed là thành phố lơ lửng trên không mà vị cổ thần "Rồng Không tưởng" Angel Wade tự tưởng tượng ra, bất kể là nhìn từ phương diện nào, đều được gọi là kỳ tích, thậm chí là thần tích.
Nó còn to lớn, bao la hơn cả "Vương đình Người khổng lồ", gồm đủ thứ đặc sắc. Mỗi một cây cột đá đều cao gần trăm mét, giống như ghế ngồi cho Cự long nghỉ ngơi, là một thành phố chỉ cần nghe thấy là khiến người ta khắc sâu ấn tượng khó có thể quên.
Cho nên, tuy Audrey chưa từng thực sự nhìn thấy "Thành phố kỳ tích" Livihed, nhưng vẫn có thể từ hình ảnh này mà lập tức đưa ra sự liên hệ nhất định. Đương nhiên, lúc trước cô đã biết "Grossel du ký" thuộc về "Rồng Không tưởng" Angel Wade, cũng chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu cô có ý tưởng cùng loại.
Về phần Klein, bởi vì từng bói toán ra lai lịch của "Grossel du ký", và gặp được "Thành phố kỳ tích", "Thành phố lơ lửng" trong mơ, lúc này đã vô cùng xác định thành phố lớn bằng một hòn đảo trong "hố khổng lồ dưới đáy biển sâu" nọ giống hệt như Livihed, chỉ là thiếu mất Cự long từ bốn phương tám hướng bay tới trú ngụ.
Đây là sự thật, hay là phục chế ra? Hoặc là ấn tượng nào đó trong tiềm thức của sinh linh đặc thù nào đó ở thế giới trong sách hội tụ lại? Klein hơi kinh ngạc, sau đó lập tức phân tích tình hình.