← Quay lại trang sách

Chương 1359 Không có hồi đáp (2)

Bởi vì tôi không dám trực tiếp hiển hiện ra tên thật của thần linh." Arodes trả lời một cách khéo léo.

Klein gật đầu, không hỏi thêm nữa.

"Tới lượt ngươi."

"Chủ nhân vĩ đại, ngài còn câu hỏi nào không?" Những từ đơn màu bạc nhanh chóng tổ hợp lại trên mặt gương u ám.

"Hết rồi, hôm nay tới đây thôi." Klein lắc đầu đáp.

Nói xong câu này, anh nhớ lại chuyện lần trước, bèn bổ sung thêm một câu:

"Đợi đến khi có câu hỏi mới, ta sẽ lại triệu hồi ngươi."

Trên mặt chiếc gương toàn thân đột nhiên sáng ngời, các từ đơn màu bạc tỏa sáng rực rỡ.

"Vâng thưa chủ nhân!"

"Người hầu trung thành kiên định Arodes của ngài bất cứ lúc nào cũng đợi ngài triệu hồi!"

Lần này không còn là nét phác họa cái vẫy tay nữa, mà là một cái chân mèo nền trắng ở giữa đỏ.

... Lần nào cũng có kiểu mới... Khóe miệng Klein hơi giật giật, nhìn chiếc gương toàn thân trong phòng ngủ trở lại bình thường.

Anh lẳng lặng đứng trong bóng đêm, tắm ánh trăng đỏ rực đang rọi xuyên qua tấm rèm. Một lúc lâu sau anh trở lại giường ngủ, dùng minh tưởng khiến bản thân nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau chính là thứ hai, Klein dậy sớm hơn mười lăm phút so với bình thường, dẫn theo người hầu nam Enyuni xuống tầng một, nói với quản gia Walter:

"Đêm qua tôi mơ thấy ác mộng, muốn đến giáo đường trước bữa sáng."

Tuy quản gia Walter hơi bất ngờ với việc này, nhưng cũng không khó hiểu lắm, dù sao chỉ cần giáo đường mở cửa thì luôn có người đến.

Ông ta nhanh chóng bố trí xe ngựa, tiễn Dwayne Dantes ra tận cửa.

Khi Klein đến Giáo đường St. Samuel, cửa chính còn chưa mở, anh đợi đến tám giờ mới theo nhóm tín đồ đầu tiên tiến vào đại sảnh, tìm một vị trí ở hàng ghế đầu rồi ngồi xuống, hướng mặt về phía thánh huy Đêm Tối, nhắm hai mắt lại, trong bầu không khí yên bình thanh tịnh, chuyên chú tụng nhiệm tôn danh của Nữ thần bằng tiếng Hermes cổ.

"Nữ Thần Đêm Tối còn cao quý hơn cả bầu trời sao, còn xa xưa hơn cả vĩnh hằng. Người là chủ nhân của đỏ rực, mẹ của Bí Ẩn, nữ hoàng của tai ách và nỗi sợ hãi, lãnh chúa của an giấc và tĩnh lặng..."

Tụng niệm tôn danh xong, anh thay bằng tiếng Ruen bình thường, nói gần như không phát ra âm thanh:

"Ở giữa rừng rậm Delaire có một tòa pháo đài cổ, chỗ sâu trong nơi đó tồn tại một cánh cửa lớn bằng đồng xanh, nó đang phong ấn một sức mạnh đọa lạc hùng mạnh... Tôi nên làm thế nào để loại bỏ vấn đề tiềm tàng ở nơi đó?"

Không phải Klein đang thử thần linh mà là đang quang minh chính đại báo cáo, về phần sau đó giáo hội sẽ có phản ứng thế nào, thông qua hành động của họ là có thể nhìn thấy cái gì, lại là một vấn đề khác.

Sau khi thuật lại một lần, anh bắt đầu thực sự cầu nguyện.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong giáo đường u ám bình yên tĩnh lặng, Klein đứng dậy, dẫn theo người hầu nam Enyuni ra khỏi Giáo đường St. Samuel.

Trong quá trình này anh không hề nhận được gợi ý gì, cũng không gặp được vị viện trưởng Tu Đạo Viện Đêm Tối Arianna.

Bản thân việc hồi đáp cũng là một cách để thể hiện thái độ.

Đó chính là anh còn chưa tới cấp bậc được biết về thứ phong ấn dưới lòng đất.

... Trong một căn nhà trọ hai phòng ở khu đông.

Furth kéo chăn lên trùm đầu.

Cô cực kỳ ghét rèm cửa sổ ở nơi này, bởi vì chúng quá mỏng và xuyên thấu, hoàn toàn không ngăn được ánh sáng bình minh, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng giấc ngủ của cô.

"Mình nhất định phải thay nó, không, sắp tới có thể sẽ chuyển nhà tiếp..." Trong lúc Furth để suy nghĩ phân tán không giới hạn, thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở ra và tiếng bước chân quen thuộc của Hugh.

Soạt một tiếng, chăn của cô bị hất ra, một phong thư rơi xuống người cô.

"Thư của cậu, đến từ cảng Pulitzer." Hugh nhắc nhở.

"... Hồi âm của thầy." Furth ngồi bật dậy, mở lá thư ra, đọc lướt một lần.

Sau khi im lặng một hồi, cô nói:

"Tớ phải đi ra ngoài một chuyến, thầy của tớ đã đến Backlund rồi... Phong thư này hẳn là đã đến cách đây hai hôm!"

Trên thư có ghi chú ngày và địa chỉ.

"Người đưa thư ở bên này thật thiếu trách nhiệm." Hugh liếc nhìn bạn thân một cái: "Còn kịp không?"

"Cũng may thầy nói sẽ chờ tớ ba ngày." Furth vội vàng xuống giường, thay quần áo.

Cô có linh cảm lần này cô có thể hiểu biết sâu thêm về gia tộc Abraham, và nhận được phối phương ma dược "Nhà lữ hành" cùng tài liệu siêu phàm nhất định.

Bên ngoài căn phòng 2016 khách sạn Mũ Ảo Thuật, số 22 đường Hope, khu JoWod.

Furth trực tiếp đi xuyên tường đến đây, không khiến bất cứ ai chú ý. Sau đó cô gõ cửa phòng theo tiết tấu đã giao hẹn từ trước.

Không lâu sau, Dorian Gray Abraham có bờ vai rộng, cánh tay tráng kiện, mặc âu phục màu đen mở khóa, vặn nắm cửa.

Quý ngày nhanh chóng liếc mắt quan sát hai bên, rồi nhường chỗ cho Furth đi vào.

"Thầy thực không ngờ, em có thể trở thành "Quan ký lục" nhanh như vậy..." Sau khi đóng cửa phòng lại, Doria cẩn thận kiểm tra khóa cửa, tiếp đó mới xoay người lại cảm thán một tiếng.

Dùng tiêu chuẩn của thời đại này mà nói, thì ông ta đã được xem là người trung lão niên, nhưng vẫn dừng lại ở "Nhà chiêm tinh" danh sách 7, hoàn toàn không có hi vọng tấn thăng nữa.

Mà học trò của ông ta Furth Wall từ danh sách 9 lên danh sách 6 chỉ mất khoảng thời gian trên dưới một năm.

So sánh hai người với nhau, không khỏi khiến cho Dorian khẽ than một tiếng trong lòng, thầm cảm thấy buồn phiền.

Huyết mạch gia tộc Abraham vốn cao quý, khiến người ta hâm mộ, nhưng hiện giờ lại phải đeo một lời nguyền nặng trĩu, khiến ông chán nản.

"Đều do thầy dạy bảo tốt." Tuy Furth không thích ra ngoài, chỉ thích ở lỳ trong nhà, nhưng cũng là một tác giả tiểu thuyết bán chạy, thỉnh thoảng sẽ nhận được lời mời của các quý tộc, tham gia vào buổi giao lưu văn học nghệ thuật của giới thượng lưu, hơn nữa cô quả thật cũng được nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ thầy của mình, từ tri thức, tiền bạc cho đến phối phương, tài liệu, đều vậy cả.

Dorian nhìn cô một cái, lắc đầu nói:

"Thầy cũng đâu chỉ dạy một học trò như em, nhưng tốc độ tấn thăng này, trong trí nhớ của thầy chỉ có một người có thể sánh ngang với em."

Ông ta dừng một chút mới nói tiếp:

"Tiếp theo, mục tiêu của em là "Nhà lữ hành" danh sách 5, mà thầy cũng rất trông đợi vào em, hi vọng em có thể nhận được thần tính, trở thành "Bí pháp sư" danh sách 4."

"Đương nhiên, thầy cũng có một yêu cầu, đó chính là đợi đến khi em thực sự trở thành Bán Thần, hãy thử cầu nguyện một vị tồn tại bí ẩn nào đó, lắng nghe lời hồi đáp của ngài, biết rõ ngài đang nói điều gì."

"Việc này quả thật có nguy hiểm nhất định, nhưng đối với Bán Thần danh sách 4 mà nói thì cũng đã đủ năng lực để đương đầu, nếu không có nhân tố khác thì hẳn là không có vấn đề gì."

"Thầy ơi, lời hồi đáp đó rất quan trọng với thầy sao?" Furth biết rõ đó là chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ tò mò và nghi hoặc.

Dorian lặng lẽ vài giây, thở dài nói:

"Cực kỳ quan trọng, cha mẹ, anh chị em, con cái thầy, rất nhiều người vì theo đuổi lời hồi đáp này mà phải trả giá bằng sinh mạng, cuối cùng lại không nhận được điều gì..."

"Không cần lo lắng, sở dĩ chúng ta trả một cái giá đắt như vậy, là vì trong huyết mạch gia tộc chúng ta đang cất chứa một lời nguyền cổ xưa, mà em và thầy không có quan hệ huyết thống."

"Thầy không hi vọng xa vời rằng đời thầy có thể thông qua lời hồi đáp ấy để tìm ra biện pháp giải trừ lời nguyền, nhưng thầy muốn biết nó bắt nguồn từ chỗ nào, biết rõ nguyên nhân cái chết của mình rốt cuộc là gì..."