← Quay lại trang sách

Chương 1371 Backlund hỗn loạn (2)

Cảnh tượng hệt như bức tranh, không đủ chân thật, Melissa kinh ngạc nhìn, trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.

Carter, một học sinh nam hay nghiên cứu về tinh thần mà cô biết, mỗi khi mọi người thảo luận, cậu ta luôn tự tin mà nói rằng mình muốn trở thành nhà thiết kế tàu thuyền, mà hiện giờ chỉ còn một nửa cơ thể, ruột rơi ra đất.

Eudora, một bạn học cùng khoa với cô, rõ ràng là học máy móc, nhưng lại đam mê thơ ca, còn rất có tài ở phương diện này, mọi người xung quanh đều yêu quý cô ấy, đôi khi Melissa cũng tham gia buổi gặp gỡ của họ, lẳng lặng lắng nghe Eudora ngâm thơ, cảm thấy đây là một cô gái rất quyến rũ, mà hiện giờ, một chân cô ấy đã máu thịt lẫn lộn, rơi vào trạng thái nửa hôn mê, miệng rên rỉ đau đớn;

...

Chỉ vài giây ngắn ngủi, tương lai của những người này đã bị thay đổi một cách tàn khốc.

Mãi đến khi có khá nhiều giáo viên lao ra khỏi phòng học, bắt đầu cứu giúp người bị thương, tổ chức cho học sinh sơ tán, Melissa mới giật mình tỉnh lại, vội vàng lại gần các thầy cô.

"Hãy nghe thầy nói! Các em chia làm hai nhóm, một nhóm đến phòng thí nghiệm bên kia, một nhóm đến giáo đường Dinis. Nơi đó đều có khu vực dưới lòng đất, có thể lánh tạm." Một thầy giáo trong đó tuy trên mặt vẫn mang đầy vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, hô lên rõ ràng mạch lạc, sắp xếp cho các học sinh, dường như đã được qua huấn luyện chuyên môn.

Anh ta nhìn quanh một vòng, thấy các học sinh vẫn còn chưa dám rời khỏi chỗ có các giáo viên, vội vàng nói thêm:

"Không cần lo lắng quá, khinh khí cầu của kẻ địch đã chuyển hướng tới khu tây, bên này không còn nguy hiểm gì."

Anh ta vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn lại vang lên, lần này đến từ phía tây nam.

Khu tây... Thượng hạ viện, các ban ngành, tòa thị chính của vương quốc đều ở phía đó... Melissa nghe thấy thầy giáo nói, lập tức liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Ánh mắt cô chợt lóe lên, cô mím môi, quay đầu chạy về phía cửa trường, mặc kệ tiếng gọi của thầy giáo sau lưng.

Men theo những nơi có thể che chắn, Melissa nhanh chóng chạy ra đường, cô há miệng thở dốc, nhìn xung quanh, xác định phương hướng.

Lúc này, cô thấy cửa vào tàu hỏa ngầm ở gần đó, tuy trong lòng bối rối, nhưng vẫn nhớ lời thầy giáo vừa nói:

"... Có khu vực dưới lòng đất có thể lánh tạm!"

Tàu hỏa ngầm không phải ở dưới lòng đất sao? Vụ oanh tạc chỉ vừa bắt đầu, tàu hỏa ngầm hẳn là chưa dừng chạy... Melissa nhanh chóng suy nghĩ, sau đó lao thẳng đến cửa vào đã có dấu vết bị bắn phá.

Xuống dưới lòng đất, cô phát hiện người nơi này không đông đúc như dự đoán, phần lớn là người thường chưa được qua huấn luyện, nhất thời chưa nghĩ ra cách trốn vào trong này.

Tàu hỏa ngầm quả nhiên chưa ngừng chạy, nhưng không có ai kiểm soát vé. Melissa do dự một chút rồi chạy lên, miệng mím chặt, trên mặt đầy lo lắng.

Sau ba trạm, tàu hỏa ngầm dừng ở "Đại lộ quốc vương", Melissa chen qua đám người, chạy xuống khỏi tàu.

Thể lực của cô đã hồi phục, nhanh chóng chạy hết cầu thang, lên tới mặt đất.

Lúc này, thứ mà tầm mắt cô có thể nhìn thấy chỉ là cảnh tượng hỗn loạn, có rất nhiều tòa nhà đã đổ sập, bốc lên ngọn lửa đỏ thẫm, những xác người, mảnh thân thể, máu chảy khắp nơi, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng thét chói tai, tiếng mệnh lệnh thay nhau vang lên.

Thấy cảnh đó, Melissa càng thêm lo lắng, định chạy về phía tòa nhà bốn tầng của bộ tài chính.

Nhưng nơi đó đã bị phong tỏa, có thể nhìn thấy rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ nát, trên tường dày đặc vết đạn, một số nơi còn có dấu vết bị nổ.

Melissa vòng qua tuyến phong tỏa, định tiến vào trong, nhưng bị cách binh sĩ giữ gìn trật tự cản lại. Cô ngày càng nôn nóng, hốc mắt đã hơi đỏ lên.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Benson tóc đen mắt nâu, không đội mũ.

Benson vừa thấy Melissa, lập tức lại gần đón cô, nét lo âu trên mặt dịu đi, thay vào đó là sự giận dữ, quát lên:

"Sao em lại chạy tới đây? Sao không trốn xuống lòng đất? Bên anh rất an toàn!"

"Mau, theo anh qua bên kia!"

Anh cũng không xuống lòng đất mà... Melissa chưa bao giờ bị anh trai quát như vậy vốn định cãi một câu, nhưng tầm mắt bỗng mờ đi.

"Phù..." Benson quát xong, thở hắt ra, dịu giọng nói: "Không sao là tốt rồi! Mau lên, đừng lang thang ở trên đường nữa."

Nghe được câu nói này, nỗi hoang mang, lo âu trong đáy lòng Melissa bỗng tan biến một cách kỳ diệu. Giờ phút này, cô cảm thấy cho dù chết đi cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ, ít nhất trong nhà không phải chỉ còn lại một mình mình.

Lúc này, một quả bom bị cơn lốc giữa không trung thổi tới, hướng thẳng về khu vực này.

Bỗng nhiên, quả bom đột ngột chuyển hướng, bay lướt qua.

Uỳnh!

Nó nổ ngay giữa không trung, chỉ dấy lên chút gió lớn.

Uỳnh! Đoàng!

Trong tòa nhà số 17 phố Minsk khu JoWod, khi tiếng nổ dữ dội từ xa xa truyền tới, nữ chủ nhân Starling Summer và các hầu gái hoảng hốt trốn vào trong góc phòng, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ rung lắc.

Đợi đến khi những tiếng động khủng khiếp không ngừng vang lên kia ngày càng xa, Starling mới đứng lên, tinh thần vô cùng căng thẳng, nhìn thoáng qua xung quanh:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hai cô hầu gái cùng lắc đầu, vừa hoang mang vừa sợ hãi.

Starling rời khỏi góc phòng theo bản năng muốn đi ra ngoài nói chuyện với các hàng xóm, làm rõ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại lo lắng bị đột kích bất ngờ, đành phải đi qua đi lại trong phòng khách.

Qua vài phút, cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, vội quay đầu nhìn lại, thấy chồng mình Luke Summer dẫn theo vài người hầu nam quay lại.

"Không phải anh đang đi công tác sao?" Starling hỏi theo bản năng.

Luke có dáng người cao to, nghiêm túc đáp lại:

"Đúng lúc đi qua gần chỗ này nên quay lại luôn."

"Mau lên, em khoác thêm áo vào, chúng ta phải đến giáo đường ngay bây giờ!"

"Đã, đã xảy ra chuyện gì?" Starling hỏi lại câu hỏi vừa rồi.

Luke tiến lên hai bước, nói:

"Khinh khí cầu của Fossack đang oanh tạc Backlund!"

"Sao, sao lại thế?" Starling mở to hai mắt, không thể tin được.

"Giờ không phải là lúc để nói chuyện, tóm lại chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đến giáo đường ngay!" Luke ôm vợ một cái: "Đừng lo lắng quá, anh thấy khinh khí cầu không hướng về phía này."

"Vâng, vâng!" Starling đáp lại, vẫn còn hoảng loạn.

Cô vừa mặc áo khoác do hầu nữ đưa đến, vừa nói với vẻ lo lắng theo bản năng:

"Bọn trẻ thì phải làm sao?"

"Chúng ở trong trường của giáo hội, sẽ có người tổ chức cho chúng sơ tán. Giờ chúng ta không thể qua đấy được." Luke bình tĩnh nói.

"Được rồi." Starling làm động tác cầu nguyện, hi vọng thần linh trong tín ngưỡng của mình có thể phù hộ.

Hai người và cả hầu nam, hầu nữ nhanh chóng ra khỏi cổng nhà, đi về một phía khác của con đường.

Lúc đi qua tòa nhà số 58, Starling liếc mắt một cái, nói nhỏ:

"Lúc trước em còn cười nhạo luật sư Jurgen, nói anh ta tự dưng lại dọn đến phía nam chì vì bệnh tật của bà Doris, bỏ qua rất nhiều cơ hội ở Backlund. Giờ em lại có chút hâm mộ anh ta..."

Luke cũng nhìn thoáng qua, nói:

"Không cần lo lắng quá, không sao đâu."

Starling vừa bước nhanh về phía trước, vừa không nhịn được hỏi:

"Luke, chúng ta phải chạy trốn khỏi Backlund sao?"

"Không, không cần!" Luke Summer đáp lại cực kỳ kiên định: "Đây chỉ là một cuộc tập kích ngoài ý muốn."