← Quay lại trang sách

Chương 1378 Âm thầm lẩn trốn (1)

Không thành vấn đề." Nghị viên Macht đồng ý ngay không rề rà.

Klein cũng không hỏi giá, bởi vì anh đã đưa cho nữ quản gia Tanea khoảng năm nghìn đồng bảng vàng để chi tiêu trong phương diện này.

Đương nhiên, sau khi xác nhận Charles Latour đang ở Backlund, hơn nữa chuyện Dwayne Dantes là Hermann Sparrow bị ác linh "Thiên sứ đỏ" biết được, anh đã quyết định không quay về trang viên Bài Ca Hoa Hồng nữa, mà đổi một thân phận khác, tránh ảnh hưởng đến những người vô tội này.

Còn cái cớ thì chính là bị giáo hội Đêm Tối bố trí đi làm một việc nào đó, trong một thời gian rất dài không thể trở về. Nếu cần phối hợp trong hoạt động từ thiện thì xin nghe theo sự sắp xếp của tiểu thư Audrey.

Trên đường từ phố Berklund tới Giáo đường St. Samuel, Klein đi ngang qua "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" Số 22 phố Phelps, kinh ngạc khi thấy nơi này còn mở cửa.

Là người khởi xướng và quản lý đương nhiệm, anh rất quan tâm đến nơi này, tạm hoãn hành trình, rẽ vào trong.

Vừa đi vào cổng, Klein đã thấy tiểu thư Audrey từ tầng hai đi xuống, bên cạnh có hầu gái, cô chó lông vàng và vài vị nhân viên công tác.

"Chào buổi trưa, nơi này dường như không có việc gì cần phải tiếp tục tiến hành trong hoàn cảnh thế này." Klein tiến lên đón, hỏi ra nghi hoặc của mình.

Audrey cầm tờ báo trong tay, nhìn Dwayne Dantes, nói:

"Có vài người được nhận hỗ trợ bị thương trong cuộc không kích lần này, tôi vừa tới xem tình hình của họ, và sắp xếp việc chữa trị sau đó."

Hốc mắt của vị tiểu thư quý tộc này hơi đỏ lên, dường như đã nhìn thấy rất nhiều chuyện khiến người ta khó nén đau buồn trong bệnh viện.

"Mong nữ thần phù hộ cho họ." Klein hiểu ra, vẽ hình vầng trăng đỏ trước ngực.

Anh nhân cơ hội này nói ra suy nghĩ đã chuẩn bị từ trước:

"Tôi đang định quyên góp một ít tiền, để hội quỹ mua lương thực, dược phẩm và dụng cụ y tế. Chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện trong trận tai họa do con người gây ra này."

"Một ý tưởng rất tuyệt, những người đang phải chịu đau đớn khổ sở sẽ biết ơn ngài từ tận đáy lòng, thưa ngài Dantes." Audrey điểm bốn vị trí trước ngực theo chiều kim đồng hồ, trong ánh mắt lộ rõ sự vui mừng và thương xót: "Tôi cũng sẽ dốc hết khả năng của mình."

Cô không những muốn quyên tiền, mà còn muốn tổ chức các kế hoạch tương ứng.

Klein gật đầu nói:

"Không cần ca ngợi tôi, trong thời điểm thế này, tôi chỉ làm việc tôi nên làm mà thôi."

"Ngoài quyên tiền ra, tôi còn sẽ quyên tặng lương thực. Việc này mọi người cứ bàn bạc trực tiếp với quản gia Walter của tôi. Ừm, tiểu thư Audrey, bây giờ tôi sẽ viết một bức ủy thác cho cô, để cô có thể dùng danh nghĩa của tôi điều động tài nguyên ở trang viên Bài Ca Hoa Hồng."

"Vậy còn ngài, ngài Dantes?" Audrey đã lờ mờ suy đoán ra, lên tiếng hỏi.

Đây là phản ứng bình thường nhất trong ngữ cảnh hiện tại.

"Tôi nhận được thông báo của giáo hội, phải đi làm giúp họ một chuyện, cụ thể là gì thì tôi còn chưa tới Giáo đường St. Samuel nên tạm thời chưa biết. Việc duy nhất có thể xác định là gần đây phải bôn ba khắp nơi, một thời gian rất dài nữa cũng không thể nào quay về trang viên Bài Ca Hoa Hồng." Klein nói ra lý do đã nghĩ sẵn từ trước: "Tiểu thư Audrey, ở cùng với cô trong hội quỹ thời gian qua đã khiến tôi hiểu về phẩm chất cũng như năng lực của cô, mà xuất thân và địa vị của cô cũng quyết định tầm nhìn và trí tuệ của cô. Phó thác chuyện này cho cô là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến."

Klein không mong lời nói dối của mình có thể qua mắt được một "Người quan sát" có thâm niên, anh chủ yếu là lừa những người xung quanh "Chính Nghĩa" Audrey, ừm, không bao gồm con chó kia.

Ngài "Thế giới" muốn tạm thời bỏ thân phận Dwayne Dantes này, để âm thầm làm một vài việc gì đó? Audrey như có điều hiểu ra, giả vờ trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Với cục diện hiện giờ, tôi không có cách nào từ chối được lời thỉnh cầu này."

Klein âm thầm thở ra, lập tức để người hầu nam Enyuni lên trên lầu cầm giấy và bút máy xuống, sau đó dưới sự chứng kiến của một đám nhân viên, tự mình viết một bức thư ủy thác, ký tên, điểm chỉ, đóng dấu.

Làm xong việc này, Klein chuyển ánh mắt về phía tờ báo trong tay Audrey:

"Lại xảy ra chuyện gì à? Tôi vừa từ ngoại thành trở về, chỉ nghe thấy đứa bé bán báo nói là vương quốc tuyên chiến với Fossack."

Audrey mím môi, vẻ mặt có phần ủ dột:

"Đội hình khinh khí cầu Fossack không kích Backlund không bao lâu, hạm đội của chúng ở biển Sunia đã nhân lúc sương mù dày đặc, tập kích căn cứ hải quân hoàng gia trên đảo cao su cảng Pulitzer và xưởng đóng tàu xung quanh đó. Điều đáng mừng là, giáo hội Gió Bão đã nhận được lời cảnh báo từ trước, gửi điện báo về, cảng Pulitzer vẫn chưa bị mất, chỉ tổn thất khá nhiều thuyền và nhà xưởng. Nghe nói, nghe nói con số thương vong cũng khá lớn...."

"Đây là chiến tranh..." Klein thở dài nói: "Có thể cho tôi xem quốc vương tuyên chiến như thế nào không?"

Audrey biết rõ quốc vương George III có vấn đề, lại nghe ra được sự châm chọc ẩn chứa trong lời nói của Ngài "Thế giới", cô không từ chối, đưa tờ báo trong tay qua.

Đây là tờ "Báo Torquack".

Mà Klein không cần mở ra, ngay trang đầu đã nhìn thấy tuyên ngôn chiến tranh của quốc vương:

"... 708 năm trước, người Fossack đã cướp đảo Sunia từ tay chúng ta."

"Một năm trước, người Fossack đã cướp đoạt một nửa lợi ích của chúng ta ở đông Byron."

"Hôm nay, chúng oanh tạc Backlund, tập kích cảng Pulitzer, khiến rất nhiều người Ruen bị thương và tử vong, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất."

"Chúng ta không thể tiếp tục nhún nhường, nhún nhường chỉ đổi sự ức hiếp của người Fossack hết lần này đến lần khác. Nếu tiếp tục lùi bước, chúng ta sẽ mất toàn bộ lợi ích ở nước ngoài, một lượng lớn sản phẩm không bán ra được, vô số công nhân thất nghiệp, có thêm nhiều nông dân phá sản!"

"... Tất cả những chuyện trong quá khứ và hiện tại đều chứng minh chính nghĩa nằm trong tay cht, mà chúng ta có đủ thực lực để giành lấy thắng lợi toàn diện."

"Các vị, tôi, hoàng đế của mọi người, George III, đại diện cho thượng hạ nghị viện, đại diện cho chính phủ vương quốc, đưa ra lời tuyên chiến với Fossack. Trừ phi chúng vẫy cờ trắng, giơ tay đầu hàng, nếu không chúng ta sẽ tuyệt đối không ngừng tiến lên!"

"Tiến lên, thu phục đảo Sunia! Tiến lên, đánh chiếm Saint Miquelon!"

"Thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta, thần linh sẽ tồn tại cùng chúng ta!"

Klein xem lướt qua một lần, dùng năng lực "Thằng hề" khống chế động tác nhếch khóe miệng.

Anh trả lại tờ "Báo Torquack" trong tay cho Audrey, tháo mũ xuống, cúi người nói:

"Chuyện tiếp theo xin làm phiền cô."

"Xin ngài hãy yên tâm." Audrey cầm thư ủy thác và tờ báo, cúi người đáp lễ.

Klein không nán lại lâu thêm, dẫn theo người hầu nam Enyuni rời khỏi "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", đi vào Giáo đường St. Samuel.

Lúc này, tòa giáo đường không còn tín đồ nào, phần lớn đều đã trở về nhà mình, bận rộn chuẩn bị cho cuộc sống sau khi chiến tranh nổ ra.

Trong cảnh tưởng u ám yên tĩnh, Klein tìm một chỗ ngồi xuống, bỏ mũ ra, đan hai nắm tay đặt lên giữa miệng và mũi, thấp giọng tụng niệm tôn danh "Nữ Thần Đêm Tối", sau đó nói:

"... Tôi nhận được tin tức từ chỗ ác linh "Thiên sứ đỏ", Charles Latour rất có khả năng đã vào Backlund. Mà bí mật che giấu trong di tích "Hoàng đế máu" khả năng cao là lăng tẩm cần dùng cho nghi thức "Hoàng đế đen"..."

Cầu nguyện xong, Klein kiên nhẫn chờ đợi một hồi, thấy Tổng giám mục Anthony Stevenson từ cửa hông bước vào, đi về phía mình.