Chương 1383 Tự hỏi
Đó là một cô gái được mẹ và chị gái ân cần chăm sóc, liều mình học hành, cô đã trải qua rất nhiều cực khổ để từng bước thoát ra khỏi cảnh khốn cùng, hi vọng mình sẽ tốt lên, hi vọng mẹ và chị mình không còn phải nhọc nhằn, hi vọng một nhà ba người có thể trải qua cuộc sống hằng mơ ước, nhưng tất cả những hi vọng đó cuối cùng vẫn vỡ tan trong trận sương mù đáng sợ kia. Cô gái chỉ còn lẻ loi một mình, có thêm bao nhiêu đau khổ, có thêm bao nhiêu niềm vui, cũng không thể chia sẻ cho mẹ và chị gái nữa, cuộc sống gia đình đầm ấm trong tưởng tượng kia còn chưa bắt đầu, đã mãi mãi biến mất;
Đó là những sinh linh gục ngã như rơm như rạ, gia đình nọ nối tiếp gia đình kia, người nọ nối tiếp người kia, nỗi đau đớn khắc sâu vào xương tủy, vĩnh viễn không thể xóa nhòa;
Đó là một học sinh mang theo tương lai tốt đẹp, nhưng lại chỉ còn một nửa thân thể, ruột rơi ra ngoài;
Đó là một đứa bé trên đường trở về nhà, đột nhiên phát hiện đã mất đi bố mẹ, bản thân biến thành cô nhi lúc nào không hay;
Đó là những người bình thường quay cuồng trong đau khổ, gian nan bò về phía trước, muốn tới gần tương lai, lại không thể nuốt xuống hơi thở cuối cùng;
Đó là dân chúng hoặc chết lặng đến mức người ta phải đau lòng, hoặc khóc ngất vài lần trong nghĩa trang;
Đó là mặt đất nhuộm đẫm máu tươi;
Đó là không trung dày đặc khói thuốc súng;
Đó là một quả đạn pháo vừa lạnh lùng vừa vô tình."Mà kẻ đứng đằng sau, hung thủ chính thúc đẩy, tạo ra tất cả những điều đó, sẽ bước từng bước trên bậc thang chất đầy thi hài, ngồi vào ngai thần, nhận sự hoan hô, thoát khỏi già yếu.
Diễn biến như thế, anh chấp nhận sao?
Sắp xếp như thế, anh chấp nhận sao?
Kết cục như thế, anh chấp nhận sao?
"Không, tôi không chấp nhận." Klein im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng, gằn giọng nói.
Âm thanh này vang vọng trong phòng, tầng tầng lớp lớp, đan xen cộng hưởng.
"Không, tôi không chấp nhận!"
Trong lúc bên tai còn văng vẳng tiếng vọng, khóe miệng Klein dần cong lên, nở nụ cười tự giễu:
"Bảy vị thần đều ngầm đồng ý, anh không chấp nhận cũng có nghĩa lý gì?"
Klein lại im lặng, qua rất lâu mới thở hắt ra, lẩm bẩm với vẻ mặt bình thản:
"Cho dù không có nghĩa lý, thì có một số việc vẫn phải làm."
Trên thế giới này, nào có nhiều chuyện nhất định phải thành công, nhất định phải có tác dụng và giá trị?
Klein lại nhếch khóe miệng, thu tầm mắt lại, xoay người tiến vào phòng bên trong căn hộ cho thuê.
Tuy anh đã ra quyết định, nhưng cũng không lỗ mãng thực hiện ngay, với cấp bậc và địa vị hiện giờ của anh, bất kể làm gì cũng rất khó gây ra ảnh hưởng đối với chuyện của George III, ngoài việc tặng mạng của mình ra thì không có bất cứ kết quả nào.
Hơn nữa, nếu trong thời điểm mấu chốt của chiến tranh mà khiến nội bộ Ruen hỗn loạn, dẫn đến quân đội Fossack xâm nhập thành công, thì số người vô tội phải chết sẽ gấp mười lần, thậm chí cả trăm lần sự kiện sương mù Backlund.
"Trước mắt chỉ có thể chuẩn bị, một mặt nâng cao bản thân, mặt khác phải bố trí nhiều mặt, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội..." Klein âm thầm nói với mình một câu, lấy ra thứ màu đen đặc như hồ dán, chia ra một nửa, bôi lên mặt gương.
Đây là cách để liên lạc với ma nữ Triss.
Nhưng đến khi thứ màu đen kia "bốc hơi" biến mất, trên mặt gương vẫn không xuất hiện dị trạng gì.
"Không có hồi đáp... Sau khi bị vị Thiên sứ tiểu thư tín sứ dọa sợ, Triss đã quyết định không có bất cứ liên hệ nào với Hermann Sparrow nữa sao..." Klein âm thầm thở dài, đi đến bên giường ngủ ngồi xuống.
Nguyên nhân của việc anh nhanh chóng nghĩ đến chuyện giáo phái Ma Nữ trợ giúp quốc vương George III là vì:
"... Một là các ma nữ cần tai họa để tiêu hóa ma dược, cử hành nghi thức. Hai là George III đã hứa hẹn điều gì đó với họ? Hứa hẹn họ có thể công khai truyền giáo? Không, đây là việc mà bảy vị thần không cho phép. Cho dù "Hoàng đế đen" là danh sách 0, cộng thêm "Ma nữ nguyên sơ", "Tạo vật chủ chân thật" cũng không thể nào đối đầu với liên minh bảy vị thần được. Đương nhiên, sau cuộc chiến tranh này, liên minh bảy vị thần còn tồn tại nữa hay không cũng là một câu hỏi..."
"Nếu là vậy, thì sau khi biết George III đang hợp tác với giáo phái Ma Nữ, bảy vị thần hẳn là sẽ không để ông ta trở thành "Hoàng đế đen"..."
"Còn hứa hẹn chuyện gì khác nữa? Con đường "Ma nữ" có Chân thần, những sự vật có giá trị lưu lạc ở bên ngoài thực sự rất ít... Con đường gần? Đó không phải là con đường "Linh mục đỏ" sao... George III, không, người anh em của Amon kia từ chỗ "Hoàng đế máu" Yalista Tudor, không những nắm giữ được lăng tẩm bí mật mà "Hoàng đế đen" cần, mà còn lấy được đặc tính phi phàm cấp Thiên sứ con đường "Linh mục đỏ" hoặc là vật phong ấn cấp "0"?"
"Trong tình huống có danh sách 0 không có danh sách 1, chỉ sợ lãnh đạo cao cấp của giáo phái Ma Nữ sẽ có hi vọng tiến thêm một bước lớn, ừm, "Ma nữ nguyên sơ" hẳn là rất hứng thú..."
"Như vậy thì có thể giải thích vì sao giáo phái Ma Nữ phải giúp đỡ... Chuyện ác linh "Thiên sứ đỏ" tìm kiếm "Ma nữ trắng" Catherine sẽ không đơn giản như hắn nói... Không, hắn không nói gì cả, chỉ dùng thường thức và phản ứng để chỉ dẫn mình suy nghĩ như vậy..."
Mạch suy nghĩ của Klein dần rõ ràng, quyết định đột phá từ chỗ "Ma nữ trắng" Catherine, coi cô ta là mục tiêu tiếp theo. Nhưng trước đó anh muốn nghe xem lời tiên đoán của "Nữ vương thần bí" Bernarde là gì, nghe xem cô muốn làm gì ở Backlund.
Chỉ khi hiểu sâu thêm về tình hình, mới có thể tìm ra và nắm chắc cơ hội!
Sáng sớm hôm sau, "Ẩn giả" Capella chuyển lời của "Nữ vương thần bí" Bernarde.
"Khoảng mười hai giờ đến mười hai rưỡi trưa nay, Rạp Hát Màu Vàng, nhà hàng Seren."
Đó là tên của một buồng riêng.
Klein đến vào lúc mười một giờ năm mươi lăm phút, anh dùng ảo thuật qua mắt các phục vụ, đi thẳng một mạch đến căn phòng mục tiêu mà không bị ai ngăn cản, kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.
Qua một lát, anh lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng ra, bấm mở nắp, liếc nhìn giờ.
Sau đó Klein cất đồng hồ đi, lặng lẽ đếm đến mười, sau đó giơ tay gõ cửa hòng "Rạp Hát Màu Vàng".
Lúc này, bí ngẫu Cunas của anh đang ngồi ở trên ghế vỉa hè đối diện nhà hàng, nhàn nhã đọc báo, Enyuni thì đi cùng một đám học sinh, rải truyền đơn miêu tả hình tượng độc ác của Fossack. Đương nhiên, ba người này thường xuyên thay đổi vị trí cho nhau, khiến người ta không thể nào phán đoán chính xác.
"Mời vào." Trong buồng riêng vang lên tiếng của Bernarde.
Thật tài tình, vừa rồi mình còn chưa phát hiện ra trong phòng có người, cũng không phát hiện ra có ai đi vào... Ừm, cũng vì mình không mở "Dây linh thể" thị giác... Klein âm thầm lẩm bẩm hai câu, vặn nắm cửa, đẩy ra cửa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là một màu vàng chói, sau đó mới là cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ngồi ở ghế đầu bàn ăn.
Bernarde mặc một chiếc áo sơ mi nữ phong cách Intis, ngồi im ở đó, mái tóc nâu dài để xõa tự nhiên, đôi mày thẳng giãn sang hai bên, nhưng lại có thêm vài phần khí chất của cô gái trái đất, hơn nữa còn là quý cô có địa vị cao.
Đại đế đã có sự ảnh hưởng nhất định trong việc bồi dưỡng thẩm mỹ cho "Nữ vương thần bí", chỉ là thẩm mỹ này phải chịu giới hạn của hoàn carh xung quanh, không thể thể hiện ra hết được... Klein bỏ mũ xuống, đặt lên ngực, hơi cúi người chào, sau đó tùy ý kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống.