← Quay lại trang sách

Chương 1395 1368 (2)

Xuất phát từ chiến tranh, lại nằm ngoài chiến tranh? Là nghi thức thành thần của người anh em của Amon, hay là "Hoàng đế đen" tấn thăng? Hoặc là Russell trở về? Klein gật đầu như có điều suy đoán, đưa ra câu hỏi thứ ba:

"Ông đã từng nghe đến lời tiên đoán về tận thế chưa? Có suy luận gì về nó không?"

Lucca Brewster lập tức trở nên nghiêm túc:

"Không, đây không phải là lời tiên đoán."

"Hễ là người có năng lực tiên đoán, đều rất khẳng định tận thế sắp đến."

"Trong thánh văn mà Thần ban cho, người đã nói rằng tận thế sẽ xảy ra năm 1368."

"Đương nhiên, thần cũng nói sẽ có người cứu rỗi."

"Lời tiên đoán của "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ"? Năm 1368, chỉ còn mười mấy năm nữa... Nữ thần thà rằng phá vỡ liên minh chiến thần, cũng muốn nắm giữ "Tính duy nhất" con đường "Tử Thần", có phải là do tận thế sắp đến? Klein cũng bất tri bất giác trở nên nghiêm túc, nhưng điều này không gây ra phản ứng trên mặt bí ngẫu.

Chỉ còn mười mấy năm là đến tận thế... Audrey hơi mờ mịt hồi tưởng lại lời nói của Bán Thần đối diện.

Thẳng thắn mà nói, cô cảm thấy điều này không thật, là do những chuyên gia thần bí học kia ngụy trang, tôn giáo dùng nó để lừa gạt dân chúng lấy tiền tài.

Tuy một cuộc chiến tranh quy mô lớn có thể dự đoán đã nổ ra, nhưng Audrey hoàn toàn không ngờ rằng thế giới này cách điểm kết thúc gần đến vậy.

Đây là nhận thức của hầu hết người bình thường và người phi phàm.

"Vì sao lại là năm 1368?" Klein không nhịn được gặng hỏi một câu.

Lucca Brewster lắc đầu:

"Tôi cũng không biết, lời tiên đoán của thần chỉ nói như vậy."

Klein nghĩ đến chuyện mình mới danh sách 4, nếu tận thế thực sự đến thì cũng chẳng có năng lực nào để chống chọi, anh kết thúc đề tài này một cách lí trí, nói với Lucca - vị thánh giả giáo hội Tri Thức này:

"Đến đây thôi."

Điều anh thực sự muốn hỏi, có lẽ đối phương cũng không biết, ví dụ như ô nhiễm đến từ bầu trời sao là gì, Russell có trở về hay không, trạng thái của ông ấy thế nào.

Lucca Brewster gật đầu nói:

"Sau này nếu có điều gì cần tôi giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi, cụ thể thông qua Edwina."

Ông ta nhớ việc Dwayne Dantes bán vũ khí quân đội cho Mesanjes là do Edwina Edwards giật dây.

Edwina... Vị "Trung tướng núi băng" kia? Audrey ngẩn ra một giây, rồi giật mình, tò mò liếc nhìn Ngài "Thế giới" ở bên cạnh.

Cô nhớ mình từng đọc một tờ báo, bên trên đăng nhiều kỳ về chuyện Hermann Sparrow cùng ba vị tướng quân hải tặc nữ giới.

"Được." Klein không bao giờ ngại có quá nhiều sự giúp đỡ.

Lucca Brewster gật đầu chào tạm biệt "Chính Nghĩa" Audrey xong, bóng dáng nhanh chóng nhạt đi rồi trong suốt, giống như hòa làm một thể với linh giới.

Sau đó ông ta cứ thế biến mất.

Nhìn nơi Lucca Brewster vừa đứng, lại nhìn đại sảnh không còn chút vàng nào, Klein "ha" một tiếng trong lòng, im lặng hai giây.

Sau đó anh để bí ngẫu nhìn "Chính Nghĩa" Audrey ở bên cạnh, nói:

"Tôi vốn tưởng sẽ khá rắc rối."

"Do vị thánh giả này kịp thời tự cứu mình, hơn nữa cũng bằng lòng tin tưởng tôi, để tôi gieo ám thị tâm lý vào." Audrey mỉm cười đáp lại, cố gắng khiến bản thân tỏ ra thành khẩn và khiêm tốn.

Dwayne Dantes gật đầu nói:

"Việc này sẽ liệt kê vào số cống hiến cô tích góp, mau chóng trở về đi, nơi này rất nguy hiểm."

Gặp một vị Bán Thần thiếu chút nữa mất khống chế, Audrey không hề nghi ngờ về mối nguy hiểm mà Ngài "Thế giới" nói, lập tức sử dụng "Mấp máy đói khát", thông qua linh giới "Truyền tống" về bắc đại lục.

Sau khi cô hiến tế chiếc găng tay da người cho Ngài "Kẻ Khờ", xử lý xong những chuyện còn lại, thì bá tước Hall và con trai trưởng Hibbert của ông mới trở về nhà.

Audrey đang định đi ra gặp cha, tán gẫu đôi ba câu với ông, thì nghe thấy mẹ mình, phu nhân bá tước Caitlin lên tiếng ở đại sảnh:

"Lại xảy ra chuyện gì à? Hôm nay hai người về muộn hơn dự định rất nhiều?"

Bá tước Hall thở dài nói:

"Feineibote đã xâm lược Rumberg."

...

"Số đặc biệt! Số đặc biệt! Feineibote ngang nhiên xâm lược Rumberg!"

Leonard đội Bao tay đỏ bước xuống ngựa, định tiến vào Giáo đường St. Samuel thì thấy đứa trẻ bán báo vung vẩy tờ báo trong tay, chạy nhanh trên đường phố và quảng trường.

Anh ta giữ một đứa trẻ bán báo lại, lấy một đồng xu một penny ra mua một tờ báo, vừa lật xem vừa đè thấp giọng nói:

"Có lẽ không lâu nữa, phía nam cũng sẽ bị cuốn vào chiến trường."

"Đúng vậy." Giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster vang vọng trong đầu Leonard.

"Nhưng vì sao tôi vẫn bị giữ lại Backlund..." Leonard hơi khó hiểu, "tự hỏi".

Sau khi tấn thăng "Linh vu", anh ta đã trở thành đội trưởng của một tiểu đội "Bao tay đỏ", thành viên được điều động từ các tiểu đội khác sang, bao gồm Cindy và Bob mà anh ta quen biết.

Sau khi chiến tranh bùng nổ, Leonard vốn tưởng rằng tiểu đội này của mình cũng sẽ bị triệu hồi đến thánh đường, tham gia trận chiến ở dãy núi Amanda giống tiểu đội Soest, nào ngờ lại được bố trí vào lực lượng cơ động trong giáo khu Backlund.

Mà bởi vì thành phố lớn này đang chấp hành chính sách thời chiến ban đêm cấm đi lại, nên trị an hiện giờ rất tốt, không có người phi phàm nào ra ngoài phá phách, ngay cả nhóm "Ác ma" thích mưu sát cũng không gây hỗn loạn, khiến Leonard hơi rảnh rỗi, thậm chí còn nhàn hạ hơn cả thời không có chiến tranh.

Lúc này, Pares Zoroaster mỉm cười nói:

"Tôi có một suy đoán."

"Suy đoán gì?" Leonard thấp giọng hỏi.

"Giờ chưa muốn nói cho cậu biết." Pares thản nhiên đáp lại.

"..." Leonard không nói thêm nữa, sửa sang lại áo, tiến vào Giáo đường St. Samuel, nói vài câu với tổng giám mục, bỏ năm phút ra cầu nguyện.

Sau đó, anh ta đi xuống lòng đất, đẩy cửa văn phòng lâm thời của tiểu đội "Bao tay đỏ" mà mình đang phụ trách ra.

"Chào buổi sáng, đội trưởng." Đám "Bao tay đỏ" Bob và Cindy đều đứng dậy chào.

Nghe họ xưng hô, Leonard tưởng mình đã quen lại một lần nữa hơi ngẩn ra.

Chớp mắt đã đến chiều thứ hai, Leonard sắp xếp nhiệm vụ cho từng đội viên xong, tìm một phòng nghỉ, đợi buổi tụ hội Tarot bắt đầu.

Trong tòa cung điện xa xưa như nơi ở dành cho các vị thần phía trên sương mù xám mù mịt không nhìn thấy tận cùng.

Từng luồng ánh sáng đỏ thẫm lóe lên hai bên cạnh chiếc bàn dài đồng xanh, lần lượt biến thành các bóng người lờ mờ.

"Chính Nghĩa" Audrey đứng dậy, khẽ nhấc váy, cúi chào về phía trên cùng chiếc bàn:

"Chào buổi chiều, ngài "Kẻ Khờ"."

Tâm trạng của cô không suy sụp lắm, nhưng gần đây phát sinh nhiều chuyện khiến cô không thể nào nâng giọng ở âm cuối giống như trước đây.

Đợi đến khi các thành viên chào hỏi xong, lần lượt ngồi xuống, Audrey đảo ánh mắt quan sát xung quanh như thói quen.

Gần như trong nháy mắt cô phát hiện ra trạng thái tinh thần và ngôn ngữ cơ thể của cô gái "Ẩn giả" đều đang cho thấy cô ấy đang lo lắng chuyện gì đó.

Liên quan đến "Nữ vương thần bí"? Hay là vấn đề khác? Hoặc là bao gồm cả hai phương diện? "Chính nghĩa" Audrey hơi kinh ngạc và hiếu kỳ, suy nghĩ về những nguyên nhân có khả năng.

Qua nhiều lần tụ hội Tarot, cô đã phác họa ra một bức "chân dung tâm lý" về cô gái "Ẩn giả", cho rằng đây là một người phi phàm khá mâu thuẫn, tuy có kinh nghiệm phong phú, trí thức uyên bác, chững chạc lão luyện, nhưng ở phương diện nào đó lại to gan lỗ mãng giống như một thiếu nữ vị thành niên.