Chương 1414 Bút ký lữ hành (1)
Việc này rất phiền toái... Hơn nữa, trạng thái của "Ma nữ trắng" khi thông linh không giống với Cunas Korger và Hervin Rambis cho lắm, quá nhiều biểu cảm, trả lời cũng có tính chủ động... Đây là đặc thủ của bản thân ma nữ, hay là có nhân tố khác? Klein vừa nảy ra ý tưởng, bèn giơ tay vẫy gọi tờ giấy có dính máu của "Trung tướng bệnh tật" tới, viết xuống câu hỏi tương ứng, làm một lần "Bói toán giấc mơ" tìm kiếm mục tiêu.
Trong thế giới xám xịt, Klein nhìn thấy Tracy đã thoát khỏi sự trói buộc của tơ nhện, thấy vị ma nữ này đang ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi đó chìm trong gió bão đen kịt, hư ảo, không biết thuộc về nơi nào.
Tracy đã thoát khỏi trói buộc... Vẻ mặt không hề bi thương, chỉ tồn tại sự giận dữ và hoang mang nhất định... Quan hệ ruột thịt giữa cô ta và "Ma nữ trắng" kém đến mức này rồi sao? Hay là... Klein vừa nảy ra nghi hoặc, liền thấy một ngọn lửa màu đen chợt bốc lên, khiến giấc mơ của mình nhanh chóng tan rã, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Anh mở mắt ra, xác nhận không thể thông qua tờ giấy dính máu trong tay để bói toán về "Trung tướng bệnh tật" Tracy nữa, do cường giả cấp Bán Thần đã dùng bí thuật cắt đứt liên hệ giữa hai người.
"Chẳng lẽ "Ma nữ trắng" Catherine vẫn còn chưa chết? Điều này... Đúng rồi, lúc ác linh "Thiên sứ đỏ" trả lời mình, đã dùng câu hỏi ngược lại chứ hoàn toàn không thừa nhận... Lúc ấy mình đang thông linh một người sống!" Klein nhất thời giật mình, vội vàng làm một lần bói toán, rốt cuộc xác nhận "Ma nữ trắng" thực sự còn sống.
"Quả nhiên, mục tiêu thực sự của ác linh "Thiên sứ đỏ" không phải là "Ma nữ trắng"... Hơn nữa, kết hợp với tiến độ tiêu hóa ma dược, liệu có thể nhận định rằng ác linh "Thiên sứ đỏ" còn yếu hơn so với mình tưởng tượng, thậm chí còn chưa khôi phục đến danh sách 2, không thể dễ dàng giải quyết "Ma nữ trắng", chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác để áp chế?" Klein trầm tư một hồi, nhưng không có cách nào quá chắc chắn về kết luận.
Anh nhanh chóng ngưng dòng suy nghĩ, không suy xét đến phương diện này nữa, bởi vì anh đã nhận được tin tức và dự đoán từ chỗ "Ma nữ trắng" Catherine.
Klein bỏ tờ giấy có dính máu của "Trung tướng bệnh tật" xuống, bỗng cười khẽ một tiếng:
"Cắt đứt sự liên hệ nào đó giữa bản thể và máu, để bói toán và lời tiên đoán không thể coi nó là trung gian nữa?"
"Không biết bôi nó lên mặt ngoài "Grossel du ký" còn hữu hiệu hay không?"
Nhìn tờ giấy vài giây, Klein tạm thời từ bỏ ý định làm thử, bởi vì hiện giờ vẫn chưa cần đến.
Anh nhanh chóng chuyển sự chú ý đến biện pháp tiến vào tám khu lăng tẩm khác của George III:
"Cách thức bình thường hẳn là không được. Biện pháp mà mình có thể nghĩ đến thì chắc chắn các Thiên sứ và thánh giả của George III cũng có thể nghĩ đến..."
"Nếu không phải được các thần linh ngầm đồng ý, thì đem chuyện này in thành truyền đơn rồi tung ra ngoài, chưa biết chừng sẽ có hiệu quả nhất định..."
"Ừm, xác định địa điểm "Truyền tống"... Di tích Tudor... Việc này..."
Nghĩ một lúc, Klein đột nhiên nảy ra ý tưởng, có một suy đoán nào đó.
Trong cung điện khổng lồ phía trên sương mù xám, Klein giơ tay phải ra khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ, lẩm bẩm trong lòng:
"Năm gia tộc lớn của vương triều Tudor là Amon, Abraham, Antigonus, Jacob và Tamara... Người giúp Yalista Tudor trở thành "Hoàng đế máu" là các Vua Thiên Sứ Adam, Amon, Abraham...
"Điều này có thể suy đoán hay không, thời kỳ đế quốc liên hợp Tudor Trensoest, đứng ở bên cạnh một trong hai quan chấp chính của Yalista có Amon và Abraham?"
"Nếu thực sự là vậy, thì "Hoàng đế máu" Yalista Tudor ban đầu không muốn chuyển con đường, lúc xây dựng lăng tẩm, hẳn là sẽ tìm một trong những Vua Thiên Sứ Amon, Abraham, Antigonus tới hỗ trợ, mà Bethel Abraham là ngài "Gate", nắm giữ con đường "Học đồ", bàn về "Truyền tống" thì có lẽ ngay cả Chân thần cũng không bằng..."
"Cho nên, "địa điểm truyền tống" của di tích Tudor liệu có khả năng do Bethel Abraham bố trí hay không?"
"Xác suất này rất lớn!"
"Ừm, chỉ có nhân vật địa vị cao như ngài "Gate" mới có thể khiến lối ra vào của di tích bí mật đạt tới trình độ đó, khiến mình bói toán phía trên sương mù xám cũng không thể định vị được, khiến Thiên sứ chấp chưởng Bí Ẩn cũng khó mà trực tiếp đột nhập vào..."
Trong lúc suy nghĩ, Klein ngày càng cảm thấy suy đoán của mình có khuynh hướng gần với sự thật.
Không biết ngài "Gate" có để lại tài liệu tương ứng, cung cấp tin tức định vị chính xác hoặc là cách khác để ra vào hay không? Việc này phải nhờ tiểu thư "Ma thuật sư" hỏi thầy của cô ấy...
Ôi, thật hi vọng tiểu thư "Ma thuật sư" nhanh chóng trở thành "Nhà lữ hành", như vậy cô ấy không cần dựa vào việc viết thư mới có thể liên lạc được với thầy của mình, có thể trực tiếp "Truyền tống" tới đó. À, hiện giờ cô ấy cũng biết rồi, nhưng "Ghi lại" nhiều lần "Lữ hành" như vậy cũng sẽ dọa thầy cô ấy sợ, dẫn đến nghi ngờ. Thật là phiền...
Nếu gia tộc Abraham không lưu lại ghi chép, chẳng lẽ phải thử đối thoại với ngài "Gate"? Việc này, không những rắc rối mà còn nguy hiểm nữa... Điều quan trọng nhất là, tiểu thư "Ma thuật sư" còn chưa tới danh sách 5, lần nào cũng chỉ nghe loáng thoáng, càng không thể đáp lại ngài "Gate", mình lại không thể biến cô ấy thành bí ngẫu của mình, hoặc là giáng trần nhập vào xác cô ấy... Lúc đầu Klein kéo "Ma thuật sư" Furth vào phía trên sương mù xám, đã từng nghiêm túc cân nhắc đến việc khi danh sách của mình tăng lên, sẽ thông qua vị tiểu thư này để đối thoại với ngài "Gate". Sau đó, anh hiểu biết nhiều hơn, cũng sợ hãi hơn, cho nên không dám mạo hiểm nữa.
Ngoài ra, cấp bậc hiện giờ của anh cũng không có cách thức nào vừa hữu hiệu vừa an toàn.
Sau khi suy nghĩ lên lên xuống xuống trong đầu, Klein bỗng thở dài một tiếng, nói ra một từ:
"Kiên nhẫn..."
...
Trên biển cả, trong một hòn đảo khá sôi động nào đó của hải tặc.
Furth cầm ly thủy tinh lên, nhấp một ngụm chất lỏng trong suốt không màu bên trong với vẻ chờ mong.
Gương mặt cô lập tức nhăn nhó, giống như uống phải thứ gì khó nuốt.
"Phì, loại rượi Ranzi mạnh này kém chất lượng quá, vì sao họ có thể uống sảng khoái đến vậy?" Furth bỏ chén rượi xuống, giơ tay phải lên quạt quạt trước miệng, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngoại trừ hàm lượng cồn quá cao, thì nó hoàn toàn không có ưu điểm nào khác. Đúng rồi, còn rẻ nữa!"
Sau khi uống một hớp nước lạnh đựng ở ly khác, Furth cầm lấy bút máy, viết lên một quyển bút ký có chất lượng khá tồi:
"Hải tặc nơi này chỉ chạy theo rượu mạnh, hơn nữa còn để ý đến giá cả. Đối với họ mà nói, uống say khướt quan trọng hơn mọi chuyện."
"Ba tên hải tặc tôi quen nói cho tôi biết, thành phố cảng này do chính họ xây dựng nên. Lúc đầu, họ neo đậu thuyền ở đây, cất giấu chiến lợi phẩm, thu xếp cho người nhà. Sau đó thì lần lượt có người phá sản, nhà mạo hiểm, người trốn thuế lưu lạc đến đây, ở lại định cư, gieo trồng khai hoang trong đảo, xây dựng nhà cửa. Tiếp đó chợt giao dịch được hình thành, các thương nhân trên biển giống hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, ào ào đổ tới."
Viết đến đây, Furth ngẩng đầu lên, nhìn ba hải tặc đang cuộn mình trong góc tường:
"Các anh còn gì muốn nói không?"
Ba hải tặc cao to vạm vỡ đồng thời run lên, nói với vẻ cầu xin:
"Không còn nữa, thực sự hết rồi."