← Quay lại trang sách

Chương 1434 Cường hóa đội ngũ (1)

Mình hẳn là còn có một người thầy... Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần mình định nhớ lại thì cả người lại sợ run..." Herrell hơi buồn phiền chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Xe ngựa của cô đang chạy gần phố Berklund.

Lúc này, một người ăn mặc giống người đưa thư đạp xe ngang qua phía trước, điệu bộ có chút nhàn nhã.

Herrell tùy ý liếc mắt một cái, thấy người này đeo một chiếc kính độc nhãn bên mắt phải.

Ánh mắt Herrell lập tức ngừng lại, chỉ cảm thấy trong đầu như có gì đó đang phình lên dữ dội, muốn xé nát bức tường vô hình để chui ra.

Cô ta theo bản năng dời ánh mắt đi, hơi cuộn người lại.

Sau đó, cô ta chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng từ sâu trong tâm linh vọt lên, nổ ra thành vô số mảnh vỡ ký ức, gào thét chạy qua đầu.

Cô ta nhớ lại những gì đã gặp phải ở trong nhà hôm đó, nhớ lại động tác đeo kính độc nhãn, hoặc đẩy kính của cha mẹ, hầu nam hầu nữ, nỗi sợ hãi không thể miêu tả thành lời rõ rệt như thế, giống như khắc sâu vào xương tủy.

Nét mặt Herrell hiện lên sự sụp đổ, cả người co quắp, run rẩy, hầu gái trong thùng xe chợt kinh ngạc, vội vàng đứng dậy giơ hai tay định đỡ tiểu thư nhà mình.

"Không!" Cả người Herrell run bần bật, hét lên một tiếng gần như chói tai.

Hầu gái sợ hết hồn, nhất thời đứng im tại chỗ, không biết nên làm ra phản ứng gì.

Sau khi hét lên, Herrell đã dịu đi khá nhiều, cô ta chậm chạp ngồi dậy, hoảng hốt nhìn về phía trước, chỉ thấy người đưa thư đeo kính độc nhãn đã rẽ vào một con đường khác, chỉ để lại bóng lưng.

"Tôi, vừa rồi tôi có chút khó chịu, giờ thì ổn hơn rồi." Herrell quay đầu lại, gắng gượng nói với hầu gái.

Cô ta phát hiện mình không hề sợ hãi giống như trong ký ức, dường như sau khi thích ứng một thời gian, đã có thể bước đầu chấp nhận chuyện đó.

Nếu không vừa rồi có lẽ mình đã mất khống chế... Vì sao mình lại định dùng từ "mất khống chế"... Cũng may, mình đã quên đi ký ức này, nên khi nhìn thấy người đưa thư kia đã không làm anh ta chú ý thấy, cách hơn mười giây mới xuất hiện sự suy sụp, nếu không có lẽ đã bị phát hiện, xảy ra chuyện đáng sợ nào đó... Suy nghĩ liên tục lóe lên trong đầu Herrell, không khống chế nổi, thân thể vẫn còn hơi run run.

"Tiểu thư, có cần đến bác sĩ không?" Hầu gái vội vàn hỏi.

Herrell lắc đầu theo bản năng, đầu óc rối bời, tùy tiện nói:

"Đến "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" trước, tôi nhớ ở gần đó có một phòng khám tư nhân."

"Vâng." Hầu gái xoay người lại bảo phu xe tăng nhanh tốc độ.

Herrell liên tục hít sâu, định làm dịu tâm trạng căng thẳng, hoảng loạn, sợ hãi.

Không thể không nói, làm thế có tác dụng nhất định, cô ta không trực tiếp sụp đổ, dường như lại bình tĩnh hơn chút.

Lúc này, phía trên thùng xe có một con chim sẻ không biết đã đậu từ bao giờ, nó nheo mắt, dùng âm thanh gần như không nhe thấy nói ra ngôn ngữ của nhân loại:

"Hình như cô ta có hiểu lầm không cần thiết nào đó đối với ta."

"Xem ra "ta" trước đó đã từng gặp cô ta. À, cô ta là cư dân ở phố Berklund, thú vị đây..."

Không lâu sau, xe ngựa đến phố Phelps, thấy "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" ở cách đó không xa, Herrell đột nhiên lên tiếng:

"Đến giáo đường."

"Đến Giáo đường St. Samuel trước."

"Tôi muốn cầu nguyện."

Cô định nói những chuyện xảy ra ngày đó và sự việc hôm nay cho các Giám mục!

Trong khe hở của xe ngựa, một con kiến đen động đậy chân bên phải, dùng giọng của con người nói nhỏ:

"Nhân loại bây giờ quả là thiếu sáng tạo, gặp chuyện chỉ thích đến giáo đường. Ta còn tưởng đi theo cô ta sẽ phát hiện thêm được điều gì. Lần sau, lần sau ta phải trộm giáo đường đi ngay trước mặt họ."

Khi nói chuyện, một cái chân khác của con kiến cũng giật giật.

Herrell quên mất lời vừa nói, quên cả những chuyện vừa nhớ ra, quên cả việc nhìn thấy người đưa thư đeo kính độc nhãn, cô ta xuống xe ngựa ở cửa "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", dẫn hầu gái đi vào.

Rất hiển nhiên, hầu gái và phu xe của cô ta đều không nhớ lời dặn lúc trước.

Trong "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", Audrey ra đón Herrell, dẫn theo người bạn mới này vào tham dự hoạt động viện trợ cho binh sĩ bị thương ngoài tiền tuyến.

Bởi vì "Thế giới" Hermann Sparrow từng đề cập đến chuyện Thiên sứ Charles Latour thủ lĩnh hội Mật Tu đang ẩn nấp ở Backlund, Audrey thận trọng bỏ qua giai đoạn trị liệu thứ ba cho Herrell, hi vọng đối phương tạm thời không nhớ lại những chuyện từng xảy ra, đỡ gặp phải bất trắc.

Bây giờ cô đang định thông qua các hoạt động từ thiện, giúp đỡ người khác, Herrell có thể dần cởi mở hơn, năng lực đối chọi với bóng ma tâm lý cũng được nâng cao.

...

Trong thành phố tự do của hải tặc, Furth đang uống rượu trái cây có độ nặng đặc sản địa phương, ghi lại những ghì tìm hiểu và gặp được trong hôm nay.

Đột nhiên, linh cảm của cô có dao động, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh.

Cô chợt nhìn thấy một bóng người xuất hiện giữa không trung, nhanh chóng phác họa thành hình, chính là Hermann Sparrow đội mũ dạ cao, mặc áo gió đen, nét mặt lạnh lùng.

Furth đứng vụt dậy, tay vẫn còn cầm ly rượu và bút, lên tiếng theo bản năng:

"Chào buổi chiều, à, ngài Sparrow."

Vừa nói, cô vừa cuống quýt đặt đồ trong tay xuống bàn.

Klein giữ mũ dạ, nhìn quanh một vòng, hỏi:

"Đã muốn rời đi chưa?"

Đôi mắt Furth đảo trái phải:

"Rồi."

Mấy hôm nay, cô đã bước đầu ghi lại những điểm đặc sắc ở các nơi khác nhau trong thành phố này.

Klein không nói nữa, hất cằm về phía đồ đạc trên bàn, ý bảo tiểu thư "Ma thuật sư" nhanh chóng thu dọn.

Furth không hề do dự, vội vàng sắp xếp lại bản thảo, giống như đã quen nghe theo lệnh.

Klein đứng đó, nhìn đối phương bận rộn, đột nhiên nói:

"Truyện kinh dị kia viết đến đâu rồi?"

Furth hơi run lên một chút, sau đó mới đáp:

"Sắp, sắp xong rồi."

Klein khẽ gật đầu:

"Còn khoảng bao lâu nữa?"

"Một tuần, không, năm ngày, nhiều nhất là năm ngày." Furth nhanh chóng đáp lại.

Klein không nói thêm gì nữa, đợi Furth thu dọn xong bản thảo, bút máy, nửa chai rượu và các vật kỷ niệm khác, bèn tiến lên hai bước, nắm lấy vai đối phương.

Vô số hình bóng khó mà miêu tả theo đó lướt qua, lần này Furth thả lỏng hơn chút, thậm chí còn thử "Ghi lại" lần "Lữ hành" này.

Không lâu sau, cô quay về Backlund, về tới con ngõ nhỏ mà trước đó mình đã mất tích, nghe thấy "Thế giới" Hermann Sparrow nói:

"Nghỉ ngơi lấy sức vài ngày rồi đi tiếp."

"Để ý hồi âm. Còn nữa, hỏi thầy của cô có tư liệu liên quan đến "Hoàng đế máu" Tudor không, chủ yếu là các loại di tích."

"Được." Furth nhanh chóng đáp lại và cảm ơn.

Sau khi chia tay Hermann Sparrow, cô quay về một con đường nào đó ở khu đông, đi vào căn phòng thuê ở cùng Hugh.

Hugh bỏ báo xuống, nhìn bạn thân hỏi:

"Có hiệu quả không?"

"Hiệu quả không tồi, lần này tớ đến một thành phố tự do thuộc về hải tặc..." Furth còn chưa dứt lời, sắc mặt chợt thay đổi: "Đưa hạt cà phê với thuốc lá cho tớ."

"Vì sao? Ở đó không có à?" Hugh hơi nghi ngờ hỏi lại.