Chương 1440 Cuối cùng cũng có thành quả
Hi vọng không phải là hỏa táng... Tuy làm thế có hơi báng bổ thi thể, nhưng việc đối thoại với ngài "Gate" cũng là bước buộc phải có để giải trừ lời nguyền xa xưa của gia tộc Abraham, dùng người chết dù sao cũng tốt hơn là liên lụy người sống... Đến lúc đó, thêm thứ này vào trong thư hồi âm cho Triss, nói dối rằng đây là một yêu cầu để được hậu duệ gia tộc Abraham cung cấp vật dẫn cho nghi thức..."
"Hơn nữa, trước hết phải xác nhận Triss muốn trao đổi với ngài "Gate", chứ không phải có ý đồ kéo ngài ấy về thế giới hiện thực... Họ hoặc là địa vị bản thân cao, hoặc là liên quan đến người có địa vị cao, dùng "bói toán" rất khó đạt được gợi ý hữu hiệu, nhưng đại đế từng nói, nghi thức để ngài "Gate" trở về rất phức tạp, không phải chỉ dựa vào chút vật phẩm của hậu duệ huyết thống mà có thể bố trí được, có thể mời "Nữ vương thần bí", tiểu thư Sharon theo dõi giao dịch chợ đen, xem có thể lưu chuyển người và tài liệu bất chính hay không..." Klein khẽ gật đầu, quyết định lát nữa sẽ đi tìm tiểu thư "Ma thuật sư", tiện thể giục cô viết bản thảo.
...
Phố Phelps, khu bắc.
Trên một chiếc ghế băng, một người đàn ông trẻ tuổi có trán khá rộng, gương mặt gầy gò, đội mũ dạ tơ lụa, mặc áo gió màu đen đang ngồi, nhìn cây ngô đồng Intis vàng lá xào xạc, suy nghĩ đến xuất thần.
Trên mắt phải hắn đeo một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, trông có vẻ nhã nhặn.
Lúc này, một ông cụ tới Giáo đường St. Samuel đi ngang qua, nhìn hắn có vẻ không bình thường, bèn dừng lại, nhẹ giọng hỏi:
"Người thanh niên, anh đang lo lắng điều gì? Vì thứ đã mất đi trong cuộc chiến tranh này ư?"
Ông nghi ngờ người thân, người yêu, bạn bè của đối phương đã chết trong trận không kích vừa rồi hoặc là bỏ mình ngoài tiền tuyến ác liệt, nên mới ngồi im bên đường, vẻ mặt mê man.
Người đàn ông trẻ tuổi kia nâng chiếc kính độc nhãn lên, thở dài lắc đầu nói:
"Tôi chỉ đang suy nghĩ một vài vấn đề khá phức tạp."
"Anh là nhà triết học?" Ông cụ kia ngẩn ra một chút, rồi buột miệng hỏi.
"Không, nhưng tôi thường đặt câu hỏi về phương diện triết học hco người khác, giống như tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi sẽ đi đến nơi nào." Người đàn ông trẻ tuổi cười nói với tư thái bình thản, tiếp tục rơi vào trầm tư, thỉnh thoảng mấp máy môi lẩm bẩm nhưng không phát ra tiếng động.
Ông cụ kia thực sự khó hiểu, đành lắc đầu, chậm rãi rời đi trước cái nhìn chăm chú của chó hoang bên đường, chim sẻ trên cây, kiến dưới mặt đất, và một phần sinh vật nhỏ trong không khí.
Người đàn ông trẻ tuổi kia không quay đầu lại, chiếc kính độc nhãn phản chiếu những chiếc lá khô vàng đang rơi lả tả xuống đất, miệng thì thào:
"Ký sinh..." "Không ký sinh..." "Ký sinh..." "Không ký sinh..."
"Nhìn con mồi..." Nuốt chửng con mồi..." "Nhìn con mồi..." "Nuốt chửng con mồi..."
...
Sau khi lấy hai sợi tóc của thi hài Lawrence từ chỗ "Ma thuật sư" Furth và thấy "Báo Torquack" bắt đầu đăng nhiều kỳ truyện kinh dị bệnh viện Backlund, Klein lại rơi vào tình trạng kiên nhẫn chờ đợi, cũng hứa rằng cuối tuần sẽ đưa tiểu thư "Ma thuật sư" đến một nơi mới, ghi chép về dân tộc và phong cảnh mới.
Trong chớp mắt, lại đến tuần mới, Klein dùng xong bữa trưa, định ngủ trưa một lát, chuẩn bị cho buổi tụ hội Tarot lúc ba giờ chiều.
Đúng lúc này, Reinette Tincole xách theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ từ hư không bước ra, một cái đầu trong đó ngậm một cái bọc buộc bằng sợi gai.
"Ai gửi?" Klein hơi kinh ngạc, có linh cảm phức tạp, không lập tức đưa tay nhận lấy cái bọc mà tiểu thư tín sứ đang ngậm kia.
Ba cái đầu còn rảnh của Reinette Tincole lần lượt lên tiếng:
"Đại vương..." "Nấm..."
"Biến dị..." "Thực sự..."
Nối liền mấy từ này lại... Mình đã nắm được đại khái rồi... Klein khống chế không để miệng mình nhếch lên, thong thả cầm lấy cái bọc kia.
Mở cái bọc ra, anh không bất ngờ khi thấy một lượng lớn đủ thứ ma quái, à không, nấm.
Chúng có cây trắng nõn mập mạp, tựa như chọc một phát sẽ phun ra sữa, có cây nền đen được khảm hoa văn như mỡ và tia máu nhỏ, có cây giăng kín sao màu vàng, nắp nấm như một bàn tay lớn...
Lúc này, những cây nấm vẫn còn đang khe khẽ động đậy, giống như muốn phát tán bào tử ra ngoài.
Klein nuốt nước bọt, rút lá thư nằm lẫn trong đống nấm, mở ra đọc:
"Người bạn Hermann thân mến của tôi."
"Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó, phát minh ra cây nấm có thể gieo trồng trong môi trường bóng tối ác liệt. Chúng trưởng thành sinh sôi nảy nở dựa vào việc cắn nuốt máu thịt quái vật, không cần các điều kiện khác...
"Đời sau của chúng chia làm hai loại, một loại sẽ tích tụ các loại độc tính, không ăn được, nhưng có thể làm nguồn phát độc, một loại khác chỉ cần đun nấu, xào rang trên lửa lớn là có thể ăn được. Phải nhớ rằng không được ăn sống, không được ăn khi chưa chín kỹ, nếu không chúng sẽ sinh sản trong người anh, dùng máu của anh làm giá thể..."
"Cân nhắc đến việc kết hợp khẩu vị, tôi đã phát minh tổng cộng mười một loại nấm có sữa, thứ này có thể uống trực tiếp, có loại giống như thịt bò. Ha ha, lúc rán chúng không cần phải cho thêm dầu mỡ. Có loại mịn như thịt cá, nhưng không có xương, đề nghị của tôi là nướng hoặc luộc..."
"Tất cả thành quả này đều nhờ có sự giúp đỡ của anh, nếu không phải tôi tấn thăng "Druid", có lẽ phải mất vài năm nữa, thậm chí là hơn chục năm mới có thể giải quyết được các vấn đề phát sinh trong lúc thí nghiệm..."
"Nếu anh còn có ý tưởng nào thích hợp với tôi, xin hãy chia sẻ cho tôi, mãi mãi là bạn của anh, Frank Lee."
Klein cầm giấy viết thư, im lặng một hồi, ngẩng đầu lên, lại phát hiện tiểu thư tín sứ vẫn còn đang đợi.
... Anh lặng lẽ thở dài, đi đến trước bàn, lấy giấy và bút máy ra, thong thả viết thư:
"... Rất vui khi thấy anh có thể đạt được thành công, những cây nấm này đã giúp ích tôi rất nhiều, chúng có thể giảm bớt nạn đói ở một khu vực nào đó một cách hữu hiệu..."
"... Hiện nay tôi đang bận một số việc, tạm thời chưa có ý tưởng mới..."
"... Bạn của anh, Hermann Sparrow..."
Gấp xong giấy viết thư, Klein nhìn tiểu thư tín sứ, do dự rồi hỏi:
"Tình trạng của Frank Lee hiện giờ thế nào?"
Cái đầu còn lại vừa rồi không được nói của Reinette Tincole giành lên tiếng:
"Phấn khởi..."
Ba cái còn lại lần lượt bổ sung thêm:
"Hoạt bát..." "Vui mừng..." "Hài lòng..."
Tiếp đó, bốn cái đầu còn nói thêm:
"Không còn..." "Sợ..." "Bị chôn..." "Xuống đất nữa..."
"Vì sao?" Klein theo bản năng gặng hỏi một câu.
Bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ của Reinette Tincole thốt ra từng từ một:
"Hắn..." "Có thể..." "Hấp thụ..." "Chất dinh dưỡng..."
"Và..." "Dưỡng khí..." "Trong..." "Bùn đất..."
Sau khi Frank trở thành "Druid", quả nhiên đã thay đổi rất nhiều... Klein nhất thời cũng không biết nên vui mừng cho người bạn này hay là nên thầm thương xót cho các thuyền viên của "Tàu Tương Lai".
Nhìn theo tiểu thư tín sứ khuất bóng, Klein dùng minh tưởng ép mình rơi vào giấc ngủ, đến hai rưỡi chiều thì tỉnh lại, chuẩn bị buổi tụ hội Tarot tuần này.
Đợi đến ba giờ, từng luồng hào quang đỏ thẫm lóe sáng trong cung điện xa xưa phía trên sương mù xám, ngưng tụ lại thành từng bóng người tương ứng.
"Chính nghĩa" Audrey lập tức đứng dậy, khẽ xách váy, cúi người về phía trên cùng bàn dài đồng xanh.