Chương 1476 Đánh lừa (1)
Cũng may Charles Latour hẳn là đã ký khế ước với George III, không thể tùy ý rời khỏi lăng tẩm mình trông coi, nếu không, trong trận hỗn chiến vừa rồi, có lẽ mình đã biến thành bí ngẫu rồi... Sự xuất hiện của "Thần nghiệt" Siea nằm ngoài dự đoán của mình... Klein khẽ thở ra, đi một bước ngược chiều kim đồng hồ, há miệng, dùng tiếng Trung niệm:
"Phúc sinh..."
Bỗng nhiên cơ thể Klein khẽ run lên, lời nói chợt ngừng lại, cả người cứng đờ tại chỗ.
Trong tấm mắt anh, trên chiếc ghế bên cạnh tấm gương toàn thân không biết từ bao giờ đã có thêm một bóng người, hắn có dáng người tầm trung, tuổi khá trẻ, mặc quần nỉ dài và áo jacket màu tối, là con lai giữa Ruen và Byron.
Đây là bí ngẫu mà Klein đã đánh mất trước đó, "Người thắng cuộc" Enyuni.
Đối diện với đôi mắt đã không thể chuyển động của Klein, Enyuni mỉm cười nói:
"Đừng vứt bí ngẫu lung tung, sẽ bị theo dấu."
Vừa nói chuyện, hắn vừa chậm rãi đứng lên, lấy một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh từ trong túi áo ra, từ từ đeo nó lên mắt phải.
Trong một phòng khách sạn khu vực cầu Backlund.
Klein ngoài suy nghĩ thuộc về mình, thì những cái khác đều không thể khống chế được nữa, ngay cả đôi mắt cũng khó di chuyển.
Anh biết, đây chính là "Ký sinh" ở cấp bậc sâu.
Mà trong trạng thái thế này, anh chỉ có thể sợ hãi và tuyệt vọng nhìn về phía trước, nhìn "Enyuni" đeo kính độc nhãn, tướng mạo biến thành dáng vẻ vốn có của Amon. Hắn mỉm cười, đi một bước ngược chiều kim đồng hồ, há miệng, dùng thứ tiếng Trung lưu loát đọc thầm:
"Phúc sinh huyền hoàng tiên tôn."
... Hắn vừa đánh cắp suy nghĩ của mình, hay là khả năng nói tiếng Trung của mình... Hẳn là suy đoán đầu tiên, nếu không cũng không thể nào nắm giữ được nghi thức này... Anh nhìn Amon mà đồng tử không thể phóng to, trong lòng vô cùng lo lắng.
Amon đeo kính độc nhãn dường như cảm nhận được cảm xúc của anh, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, mỉm cười, lại bước tiếp một bước ngược chiều kim đồng hồ, dùng tiếng Trung thì thầm:
"Phúc sinh huyền hoàng thiên quân."
Tiếp đó, "Kẻ báng bổ thần linh" này cực kỳ thuần thục tiếp tục tiến hành nghi thức, đi một bước, hắn lại niệm một câu chú văn. Điều này khiến Klein cảm thấy mình như ngày càng chìm xuống đầm lầy tăm tối, không còn được nhìn thấy ánh rạng đông nữa.
"... Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn."
Khi Amon đi bước cuối cùng, đọc ra câu chú văn cuối cùng, trước mắt Klein chợt hiện lên sương mù xám vô biên vô hạn, bên tai thì vang lên những tiếng khẩn cầu chồng lặp lên nhau.
Không cần phải nghe kỹ, linh cảm anh vừa dao động đã biết được những thứ này đại diện cho điều gì:
Sau khi tấn thăng "Học giả cổ đại", anh đã bước đầu nắm trong tay "Nguyên bảo", bất kể là ai, có nắm được nghi thức chính xác và chú văn tương ứng hay không, nếu muốn tiến vào phía trên sương mù xám, đều phải được sự cho phép của anh!
Từ chối! Klein nhất thời vui vẻ trong lòng, hiện lên một suy nghĩ xác nhận.
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, anh đã lập tức quên mất nó, chỉ đứng im ở đó như một bức tượng được tạc bằng đá.
Suy nghĩ từ chối của Klein đã bị Amon trộm đi.
"..." Klein một lần nữa cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, nhưng sương mù xám trắng trước mắt và tiếng cầu nguyện bên tai vẫn chưa hề biến mất.
... Klein đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đã hiểu đây là chuyện gì:
Mình rõ rồi! Phải tự mình đi vào sương mù xám, thao túng "Nguyên bảo", đưa ra mệnh lệnh cho phép, thì Amon mới có thể tiến vào nơi đó! Không có sự lựa chọn ngầm đồng ý!
Suy nghĩ này giống như một cọng rơm cứu mạng, Klein không chút do dự nắm lấy nó, để khiến mình không im hơi lặng tiếng rơi xuống làn nước lạnh lẽo, không ai hay biết.
Tuy anh vẫn chưa biết nên lợi dụng chuyện này thế nào, nhưng trực giác nói với anh rằng trong đây có lẽ sẽ giấu hi vọng duy nhất và khả năng nhỏ nhoi.
Lúc này, Amon không thử tiếp nữa, mà chuyển ánh mắt về phía Klein.
Hiển nhiên, hắn không thể thành công tiến vào "Nguyên bảo".
Vị "Thiên sứ thời gian" đang đeo một chiếc kính độc nhãn bên mắt phải này, vẻ mặt không có gì thay đổi, mỉm cười nói:
"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, ý tưởng tự cứu của ngài rất thú vị."
Amon đang dùng tiếng Ruen tiêu chuẩn, nhưng mỗi một từ phát ra dường như có thể điều động được sức mạnh tự nhiên, khiến đầu óc Klein dường như phát ra từng vụ nổ nối tiếp nhau.
... Sao hắn có thể khẳng định mình là "Kẻ Khờ", mà không phải là quyến giả của "Kẻ Khờ"... Thể xác và tinh thần Klein vô cùng lạnh lẽo, hi vọng vừa hiện lên lại một lần nữa chìm nghỉm xuống đáy nước.
"Sao ta có thể khẳng định ư?" Amon cười khẩy một tiếng, kéo ghế dựa ngồi xuống, chỉ chiếc ghế đẩu tròn đối diện: "Ngồi đi, không cần khách sáo."
Vừa dứt lời, Klein đã thân bất do kỷ, bước đến ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn.
Amon nhìn quanh phòng một vòng, giơ một tay lên, trộm lấy chiếc mũ dạ tơ lụa của Klein, đội nó lên đỉnh đầu, khóe miệng mỉm cười:
"Anh cho rằng ta không biết nghi thức vừa rồi cuối cùng sẽ không thể thành công sao?"
""Nguyên bảo" mới phát sinh động tĩnh bao lâu, sao ta quên được chứ?"
"Ta chỉ muốn nhìn xem phản ứng của anh thôi, mà chuyện anh tuyệt vọng theo bản năng và từ chối theo bản năng rất thú vị. Nếu anh không tự xưng mình là "Kẻ Khờ", thì sao có thể có suy nghĩ tương tự chứ?"
"Ngài "Kẻ Khờ" thân mến, ta nói có đúng không?"
Trong quá trình đưa ra bốn câu hỏi liên tiếp, vẻ mặt Amon khá là vui sướng, hệt như thợ săn già bắt được đuôi cáo.
... Bị đánh lừa... Lúc này Klein mới ngộ ra vì sao đối phương lại không tỏ ra thất vọng chút nào.
Anh định phủ nhận theo bản năng, nhưng sau khi suy nghĩ nhanh chóng thay đổi trong đầu, anh chỉ trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, nói:
"Ngươi giết ta đi."
Ồ... Mình có thể nói sao? Klein vội vàng thử kiểm soát thân thể, nhưng hoàn toàn không làm được.
Giây tiếp theo, anh định tụng niệm tôn danh "Nữ Thần Đêm Tối", nhưng suy nghĩ này lập tức biến mất.
"Kẻ báng bổ thần linh" Amon có gương mặt gầy gò đẩy chiếc kính độc nhãn lên, vẫn giữ nguyên trạng thái vô cùng phấn khởi vừa rồi, nói:
"Như vậy anh có thể sống lại trong "Nguyên bảo"?"
... Đối thoại với tên này, quả là càng nói càng lộ nhiều sai sót... Klein ngậm chặt miệng, không nói thêm nữa.
Amon thấy thế, mỉm cười lắc đầu:
"Không cần phải sợ hãi như vậy, thật ra giữa chúng ta không hề có mâu thuẫn nào không thể hòa giải."
A... Klein đang ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn hệt như một con rối, nghe vậy thì ngẩn ra một chút, nhưng không đáp lại.