Chương 1479
Lúc này, Amon đột nhiên bật cười:
"Anh, thăm dò "Vực sâu"?"
"Việc này có gì mà buồn cười?" Bản thân Klein cảm thấy rất hứng thú với việc "Vực sâu" đã xảy ra chuyện gì, nhân cơ hội phối hợp với Amon, định tìm hiểu nhiều hơn.
Anh vừa dứt lời, đột nhiên có linh cảm mới:
Dựa vào việc nói chuyện với Amon, nắm giữ nhiều bí ẩn lịch sử hơn, lặng lẽ tiêu hóa ma dược "Học giả cổ đại" với tốc độ cực nhanh, xem có thể nhân cơ hội này nắm giữ "Nguyên bảo" sâu sắc hơn hay không, từ đó thoát khỏi đường cùng trước mắt.
Ý tưởng này chợt lóe lên, Klein vội vàng kiềm chế mình, không suy xét đến chuyện tương tự nữa.
Amon bật cười trước câu hỏi của anh:
"Anh đến "Vực sâu", giống như một món quà được đóng gói đẹp đẽ, chủ động đưa vào tay nhân thủ của nó."
"... "Mặt tối vũ trụ"?" Klein đầu tiên là cả kinh, chợt như có điều suy nghĩ, đưa ra suy đoán.
Amon gật đầu:
"Vốn là cổ thần còn sống duy nhất, quân vương ác ma Farbauti, hiện giờ, ha."
Amon cũng không nói hết, từ trong cuồng phong giữa không trung thả nười nhảy về phía khe nứt khổng lồ lại hư ảo kia.
Klein theo đó không còn được gió nâng đỡ, rơi thẳng xuống dưới.
Không biết qua bao lâu, nước biển như suối phun nhanh chóng dâng lên, ném anh và Amon về một phía mặt cắt khác.
Vừa tiến vào "Di tích thần chiến", Klein đã bị ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng vô nghĩa mang theo sự điên cuồng và mãnh liệt.
Những lời vô nghĩa này giống hệt những chiếc kim thép mảnh xuyên qua màng nhĩ anh, đâm thẳng vào đầu óc anh, khiến anh bị nỗi đau đớn vừa quen thuộc vừa khủng khiếp chiếm cứ mỗi một suy nghĩ trong đầu.
Mà "Trùng linh hồn" tạo thành hình thái sinh vật thần thoại của anh dần dần biến đổi, dường như muốn sinh ra ý thức đọa lạc không thuộc về anh.
Lời vô nghĩa của "Tạo vật chủ chân thật"!
Klein có thể gắng gượng chịu đựng nỗi đau đớn này, nhưng khó mà được lâu, hoàn toàn không thể đi quá xa vào trong "Di tích thần chiến".
Đúng lúc này, anh thấy chiếc kính độc nhãn trên mắt phải của Amon hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh, khiến nó trở nên sáng ngời như lửa trắng.
Sau đó bóng tối đặc quánh thống trị bầu trời.
Amon trực tiếp trộm mất ban ngày của "Di tích thần chiến"!
Trong bóng tối, phân thân của vị "Thiên sứ thời gian" này dẫn theo Klein đáp xuống một hòn đảo, để anh dựa vào cột đá ngủ thiếp đi.
Chẳng mấy chốc, Klein đã đến một thế giới trong mơ xám xịt, nhìn thấy hình ảnh của Tu Đạo Viện và "Vương đình Người khổng lồ" tràn ngập cảm giác sử thi, thần thoại đối diện vách núi đen.
Amon đội mũ dạ tơ lụa và kính độc nhãn bằng thủy tinh, xuất hiện bên cạnh anh, nở nụ cười ung dung, chỉ về phía hình ảnh của "Vương đình Người khổng lồ" đang đắm chìm trong ánh hoàng hôn, nói:
"Nơi đó chính là cửa vào của "Vùng đất bị thần vứt bỏ"."
Klein ngẫm nghĩ, hỏi ra nghi hoặc của mình:
"Buộc phải tiến vào giấc mở từ một địa điểm riêng biệt, mới có thể mở được cửa vào cơ mà?"
Anh không khỏi dấy lên tia hi vọng, nghĩ rằng nếu Amon có thể lãng phí thời gian khoảng một hai tuần ở "Di tích thần chiến" thì tốt.
"Đúng vậy." Amon không phủ định cách nói của Klein, tùy ý đáp: "Nếu anh muốn mở cửa vào, thì phải đi thuyền đến vị trí trung tâm đại dương của khu di tích này, có lẽ phải mất hơn một tháng. Hơn nữa, sẽ phải trải qua rất nhiều nguy hiểm mà anh lúc này không thể chịu nổi, mà ta thì không cần."
Bởi vì ngươi là con của tạo vật chủ?" Klein cân nhắc, nghi ngơ fhoir.
"Không phải." Amon đút một tay vào túi, xoay người đi về phía cửa chính của Tu Đạo Viện màu đen: "Nơi hỗn tạp như thế này, trật tự bị phá hủy, quy tắc bị thay đổi, có rất nhiều chỗ có thể lợi dụng."
Vị "Thiên sứ thời gian" này vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn về phía Klein:
"Danh sách 0 con đường "Kẻ ăn trộm" có một cái tên rất trừu tượng, "Sai lầm"."
"Đây là một cái tên mà cha ta đã đặt, từng dùng một từ kỳ quặc, không biết bắt nguồn từ đâu, để phiếm chỉ."
""Bug"."
"Từ này dịch ra có nghĩa là ngựa gỗ vận mệnh, lỗ sâu thời gian, lỗ hổng quy tắc, hóa thân của toàn bộ sai lầm."
"Sai lầm"... Bug... Đây là bản chất của con đường "Kẻ ăn trộm"? Klein không những giật mình, còn xác định được một việc.
Đó chính là thần Viễn Cổ Thái Dương, tạo vật thành Bạc Trắng, cha của Amon, thật sự đến từ Trái Đất.
Từ mà Amon vừa nói ra kia chính là tiếng Anh tiêu chuẩn!
Người anh em đồng hương, hai đứa con của ông anh làm khổ tôi rồi... Giống như Bernarde có phải tốt không... Klein vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa cảm thấy tò mò hỏi:
"Ngươi muốn lợi dụng... lỗ hổng của thế giới trong mơ này?"
Klein khống chế bản thân, không dùng "bug" để diễn giải, tránh việc khẩu âm quá bình thường sẽ khiến Amon nghi ngờ, vô duyên vô cớ lại lộ thêm một lá bài chưa lật.
Đối diện với một vị Vua Thiên Sứ có thể ăn trộm suy nghĩ của mình, ký sinh ở tầng sâu, con bài chưa lật của anh đã ít nay lại càng ít, mỗi một lá bài đều phải sử dụng cho tốt, chưa biết chừng nó có thể phát huy tác dụng.
Lúc này, Amon đã đi tới bên ngoài Tu Đạo Viện màu đen.
Hắn một tay đút túi, không làm ra bất cứ động tác nào cũng khiến cho cánh cửa chính nặng nề tự động mở ra, giống như đang chào đón khách quý bước vào.
"Anh có thể cho là vậy, nhưng trên thực tế thì còn phức tạp hơn một chút." Amon không hề bày ra dáng vẻ uy nghiêm của "Kẻ báng bổ thần linh", nhàn nhã trả lời câu hỏi của Klein: "Bản thân thế giới trong giấc mơ này không tồn tại sai lầm, hoặc nên nói là lỗ hổng, chỉ là các loại thần lực còn sót lại xảy ra xung đột, ở nơi nào đó sẽ khá hỗn loạn. Mà ta có thể lợi dụng sự hỗn loạn này, tạo ra một lỗ hổng."
Khi cánh cửa chính cao lớn như được chuẩn bị cho Người khổng lồ hoàn toàn mở ra, Amon ấn chiếc mắt kính độc nhãn của mình một cái, bước vào đại sảnh trước, đi sâu vào bên trong.
Trong quá trình này, hắn vừa cười vừa giải thích:
"Anh hẳn cũng rõ, Tu Đạo Viện này được dệt thành từ nhiều giấc mơ."
"Ừm, đến từ giấc mơ của các sinh linh khác nhau trong di tích thần chiến." Klein suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Cũng có thể là giấc mơ nào đó trong quá khứ được giữ lại."
Lúc này, một người một Thiên sứ đang đi trên cầu thang uốn lượn dẫn xuống dưới, ánh sáng hoàng hôn chiếu xuyên qua những tấm kính thủy tinh sơn màu trên cao, tạo ra hào quang thần thánh đỏ như lửa.
Amon vuốt phù điêu đầu lâu của nhân loại trên lan can, mỉm cười thưởng thức quanh cảnh xung quanh:
"Bình thường mà nói, anh tiến vào thế giới giấc mơ ở đâu, thì sau khi tỉnh lại cũng sẽ ở nơi đó. Bất kể anh có phải đang ở hải vực khác, trong giấc mơ của sinh linh khác."
Klein không thể gật đầu, chỉ có thể dùng lời để bày tỏ quan điểm của mình:
"Đúng vậy."