← Quay lại trang sách

Chương 1484 Suy tư (1)

Vị "Kỵ sĩ bình minh" cứng đờ cả người, trán và lưng đồng thời túa mồ hôi lạnh.

...

Trong quá trình từng bước rời xa trấn Hạ Ngọ, Klein chịu đựng một đôi mắt nhìn chăm chú ở sâu trong bóng tối, lặng lẽ sử dụng năng lực của "Học giả cổ đại" và sự liên hệ giữa bản thân và "Nguyên bảo", cảm nhận sương mù xám trắng do lịch sử ở đây đan thành.

Anh đã thành công.

Điều này chứng tỏ "Vùng đất bị thần vứt bỏ" không bị cắt đứt liên hệ với "Nguyên bảo".

"Thánh sở của "Tạo vật chủ chân thật", thậm chí là thần quốc, ở ngay trong khu vực này... Nếu mình kích hoạt "Nguyên bảo", tạo ra sự dị thường, liệu có khiến ngài ấy chuyển sự chú ý đến đây và phát sinh xung đột với Amon không... Ngài ấy là Chân thần, mình không hi vọng có thể trốn thoát trong lúc hỗn loạn, nhưng có thể nắm lấy cơ hội ngài ấy đối phó với Amon để tự sát... Klein vừa nảy ra suy nghĩ, đã để cho "Nguyên bảo" khẽ chấn động.

Giây tiếp theo, suy nghĩ này của anh biến mất.

Amon đi ở bên cạnh nhếch miệng cười:

""Người Treo Ngược" không hứng thú gì với "Nguyên bảo", đương nhiên, lý trí của hắn chưa chắc đã thời thời khắc khắc ở trong não."

""Người Treo Ngược" là chỉ danh sách 0 con đường "Người chăn cừu"?" Bản thân Klein cũng không hi vọng xa vời sự bốc đồng vừa rồi có thể thực sự thành công, chủ yếu là muốn thử phản ứng của Amon, xem hắn ứng phó thế nào, lúc này không hề chán nản, cũng không che giấu sự tò mò, lên tiếng hỏi.

Amon khẽ gật đầu:

"Đúng vậy, cấp bậc này tượng trưng cho tính tự đọa lạc, đương nhiên, nếu anh muốn giải thích trên mặt ý nghĩa thì đó chính là hi sinh và gánh vác."

Klein ngẫm nghĩ, thử thăm dò:

"Ta nghĩ đây là tên hiệu mà ngươi lấy."

Giống như Medici vậy.

Theo Klein được biết, vì sự ra đời của "Hoa Hồng Cứu Rỗi" mà "Tạo vật chủ chân thật" rất có khả năng liên quan đến cái chết của thần Viễn Cổ Thái Dương, cho nên, anh muốn biết Amon rốt cuộc có thái độ như thế nào với vị Tà Thần này, có giống anh trai của hắn không.

Amon lau nhẹ chiếc kính độc nhãn, bật cười nói:

"Ta vẫn luôn rất tôn trọng các thần linh."

"Kẻ báng bổ thần linh" nói ra những lời này thật sự rất là quái đản... Klein bất đắc dĩ bỏ dở đề tài này.

Phần lớn "Vùng đất bị thần vứt bỏ" đều không tồn tại đường theo ý nghĩa bình thường, nhưng không tính là khó đi, bởi vì nơi này toàn là những cánh đồng hoang vu bát ngát, đen kịt là màu sắc chủ đạo.

Phía trên vùng hoang dã, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một vài cây cối ngoan cường mọc ra, chúng có hình thù kỳ quặc, vặn vẹo uốn éo, Klein không thể nào phân biệt được hình dáng vốn có của những thứ này rốt cuộc là gì.

Những nơi ánh đèn lồng không thể chiếu tới, đêm tối giống như có sinh mạng của mình, lặng lẽ động đậy nhúc nhích, muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ mà nói bao phủ.

Là một "Học giả cổ đại", Klein chỉ dùng khóe mắt đảo qua, đã thấy trong màn đêm đen xung quanh mọc ra rất nhiều "Dây linh thể", chúng hư ảo, trơn nhẵn, không đếm xuể, chứng tỏ trong bóng đêm đang ẩn giấu một lượng lớn quái vật.

Những quái vật này cực kỳ yên tĩnh, giống như đang nhìn chăm chú vào Amon mặc quần áo pháp sư cổ đại và Klein hình tượng quý ngài đương thời, nhìn chăm chú vào hai người họ đang đi qua cánh đồng bát ngát hoang vu, dưới ánh đèn mờ nhạt bao phủ.

Klein nhìn phía trước, tùy ý xách theo chiếc đèn lồng bằng da, không hề lo lắng lúc nào nó sẽ tắt.

Khi anh và Amon sắp ra khỏi cánh đồng mênh mông này, tiến vào khu vực đồi núi, thì trong bóng đêm phía sau, có một con quái vật thân thể dị dạng, mọc ra hai cái đầu, năm cánh tay, cả người tròn ủng như cục thịt đột nhiên run rẩy một chút.

Nó đã trở thành bí ngẫu của Klein.

Thao túng "Dây linh thể" vốn là hành động trong im lặng, hơn nữa khoảnh cách không vượt quá năm trăm mét.

Giây tiếp theo, con quái vật kia lặng lẽ ngã xuống, mất đi sinh mệnh của mình.

Amon đi bên trái Klein, đội mũ mềm chóp nhọn mỉm cười, giơ tay phải lên, mở bàn tay ra, để lộ thứ ở bên trong:

Đó là một con sâu trong suốt có hoa văn hình khối.

"Trùng linh hồn"!

Đây là "Trùng linh hồn" mà Amon đã trộm được từ người bí ngẫu kia cộng với cả "Dây linh thể".

Không đợi Klein lên tiếng, Amon đã thích thú nắm chặt tay lại, bóp nát con sâu trong suốt kia.

Klein nhất thời cảm thấy một cơn đau đơn phát ra từ sâu trong linh hồn, đầu như vỡ ra.

Cũng may, trước đó anh đã nhiều lần chế tác bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" và "Viên đạn khống chế linh hồn", nên đã khá quen với cảm giác này, gương mặt chỉ hơi nhăn nhó, không thể hiện ra quá mất mặt.

Amon vẫn giữ nguyên nụ cười, vẩy tay xuống:

"Anh rất câu nệ, có thể to gan hơn chút."

Klein đã bớt đau đớn hơn, giơ tay day thái dương, chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mỗi một con "Trùng linh hồn" đều đang gào thét đỏi nghỉ ngơi.

Trong quá trình bị Charles Latour đuổi theo, Klein đã tiêu hao gần hết số linh tính mượn từ bản thân trong quá khứ, sau đó còn không ngừng tro, dùng "Cái ôm của Thiên sứ" tiêu trừ dấu vết, sắp đến cực hạn rồi.

Sau khi anh quay về khu vực an toàn, vốn định lên phía trên sương mù xám kiểm tra tình hình bốn phía rồi đi ngủ, lấy lại tinh lực, nào ngờ bị Amon mai phục, bị "ký sinh", bị ép đi đến "Vùng đất bị thần vứt bỏ" này. Nếu không phải đang ở trong cảnh khốn cùng tự nhiên chèn ép lên tiềm lực, thì có lẽ anh đã ngủ mê mệt ở trên đường hoặc là xuất hiện dấu hiệu mất khống chế rồi.

"Giờ ta cần phải nghỉ ngơi." Klein nhún vai, thản nhiên nói.

Anh tin rằng Amon sẽ thỏa mãn một yêu cầu của mình, bởi vì càng dốc hết toàn lực mà không thể tìm được cách chạy thoát, thì càng thỏa mãn tâm lý muốn tìm vui vẻ của vị "Thần của trò đùa dai" này.

"Được." Gương mặt đeo kính độc nhãn của Amon chợt quay sang, nhìn về phía một ngọn núi: "Nơi đó có chỗ để nghỉ ngơi, sắp đến nơi rồi. Đương nhiên, nếu anh muốn ăn ngủ hơi đồng hoang, ta cũng không quan tâm. Ta chỉ cảm thấy nhân loại các anh có lễ sẽ thích một nơi mang đến cảm giác an toàn hơn.

"Vậy đến đó." Klein vốn định dùng lửa trong đèn lồng để trực tiếp nhảy tới đó, nhưng anh đã hết sạch linh tính, đành phải đi theo Amon, dựa vào hai chân đi từng bước về phía trước.

Trên đường, Klein ôm tâm thái hỏi nhiều biết nhiều, nói với Amon:

"Vì sao ngươi không trộm khoảnh cách, đến thẳng đích."

Amon nghiêng đầu, dùng bên mắt phải đeo kính độc nhãn liếc Klein một cái, nhếch miệng nói:

"Người muốn nghỉ ngơi không phải là ta."

... Klein ngậm miệng, lặng lẽ đi phía trước.

Sau khi mấy chục tia chớp lướt qua bầu trời, Amon giơ ngón tay chỉ chênh chếch về phía trước:

"Đến nơi rồi."

Trong bóng của một ngọn núi cao chưa đến một trăm mét, có mấy tòa kiến trúc chỉ còn một nửa, hình dáng tương tự như tháp nhọn, xung quanh dựng mấy chục cột đá cao bằng đầu gối Klein, cỏ hoang mọc ra từ kẽ hở giữa chúng, thân dài nhọn đỏ thẫm như máu.

"Nơi này từng có người ở?" Klein lại day thái dương, lên tiếng hỏi.